Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 173



Long Dạ Tước ngồi trong xe thể thao của mình, nhìn cô gái lén lút đi từ thang máy ra như ăn trộm, sau đó nhìn trái ngó phải bốn phía rồi mới vội vã đi đến ngồi vào ghế lái phụ trên xe anh.

Vừa ngồi xuống, Tô Lạc Lạc đã vỗ vỗ ngực: “Làm em sợ gần chết, nhỡ để người ta nhìn thấy em ngồi lên xe của anh thì thảm lắm.”
Nhưng câu nói này lọt vào tai của người đàn ông bên cạnh lại biến thành nghĩa khác.

Anh không vui nhíu chặt đôi mày kiếm lại: “Làm sao? Ngồi xe của anh khiến em mất mặt như vậy à?”
Tô Lạc Lạc im lặng nhìn anh: “Không phải đâu! Ý em là em không muốn để người khác biết em dựa vào anh mới được vào công ty làm.”
Long Dạ Tước không khỏi buồn cười lườm cô một cái: “Chẳng lẽ điều này không đúng à?”
Tô Lạc Lạc lập tức ngậm miệng, im lặng nhìn anh, rồi lại vẫn hơi không cam lòng nên phản bác: “Em dựa vào quan hệ với trợ lý Tống.”
Long Dạ Tước càng cười bất đắc dĩ hơn: “Thôi được rồi!”
Tô Lạc Lạc thấy rõ ràng là anh đang đùa cợt mình, gương mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên.

Nói cho cùng, chẳng phải vẫn là cô dựa vào quan hệ của anh sao? Cô cắn môi nói: “Về sau em có thể tan tầm vào khung giờ này không?”

“Ừ! Anh sẽ bảo Tống Nhã nói một tiếng với cấp trên của em.”
“Vâng!”
Long Dạ Tước không tiện ra mặt, bởi vì anh cũng không muốn để Tô Lạc Lạc được đối đãi quá đặc biệt.

Tính tình của cô nhóc này khá bướng bỉnh, phải để cô đi làm để mài bớt góc nhọn đi, đây cũng là chuyện quan trọng.
Đến nhà trẻ, hai đứa bé đã đứng đợi hai người.

Hôm nay hai đứa bé đã bắt đầu được học bài, mặc dù mới là trẻ con bốn tuổi, nhưng cũng nên bắt đầu được dạy viết chữ.”
“Mommy, hôm nay con và anh trai có việc làm rồi nhá!” Tiểu Hinh lấy vở bài tập trong cặp ra, đắc ý vẫy sách.
“Tốt lắm! Vậy thì tối nay các con về nhà rồi bắt đầu làm bài tập nhé, mommy sẽ kiểm tra các con.”
“Dạ!”
“Đề bài quá đơn giản.” Tô Tiểu Sâm đứng bên cạnh oán trách một tiếng.
Tô Lạc Lạc nhìn con trai mà không biết nên nói gì, trên đời này còn có kiểu học sinh ghét bỏ thầy cô vì đề bài quá đơn giản sao?
Quay về biệt thự, Tô Lạc Lạc thấy chị Trương đã về và nấu cơm xong rồi, lần này cô không cần làm việc nhà nữa.

Hai đứa bé thì đang ngồi trên bàn nhỏ trong phòng khách, bắt đầu chăm chú làm bài tập.

Long Dạ Tước ngồi bên cạnh hai đứa, nhìn hai đứa trẻ làm bài tập.
Đề bài lần này của hai đứa khá dễ dàng, chỉ làm phép trừ từ một đến mười rất đơn giản.

Tô Tiểu Hinh gặp khó khăn ngay từ bài đầu tiên, cô bé nhìn chằm chằm vào đầu bài, vẻ mặt cực kỳ phong phú.

Có lẽ là do cô bé không chú ý nghe giảng!
Cô bé quay sang nhìn anh trai ở bên cạnh đang làm hết bài này đến bài khác, không khỏi ngó cái đầu nhỏ qua, muốn nhìn bài anh trai mình.
Long Dạ Tước thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn thể hiện biểu cảm nhìn con gái chăm chú, nói: “Tiểu Hinh, việc của con thì con phải tự hoàn thành, nếu không biết thì daddy có thể dạy cho con.”
“Daddy, con muốn đi tiểu.” Tô Tiểu Hinh bắt đầu cổ quái, nhìn ba mình bằng ánh mắt đáng thương.
Long Dạ Tước gật đầu nói: “Đi toilet đi!”

“Dạ!” Tô Tiểu Hinh lập tức nhảy nhót chạy băng băng tới chỗ toilet.
Lúc Tô Tiểu Hinh quay lại phòng khách thì đã thấy anh trai đã làm bài xong, daddy thì đang kiểm tra bài cho anh trai! Khuôn mặt nhỏ của cô bé có hơi bối rối, tranh thủ thời gian ngồi vào bàn, cô bé còn một đề chưa làm xong nữa!
“Anh trai, anh làm xong rồi ạ?”
“Ừm! Tiểu Hinh cố lên nha!” Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không phát hiện ra sự bối rối của em gái mình.

Với cậu bé mà nói, đề bài này thật sự rất đơn giản.
Tô Tiểu Hinh hơi hoang mang ngồi xuống bàn học, ngẩng đầu lên thì đã thấy daddy đang mỉm cười nhìn mình, cô bé lập tức cảm thấy có chút áp lực.

Tô Tiểu Hinh cầm bút chì, nhìn đề bài cộng trừ trên bàn, không biết nên bắt đầu làm từ đâu.
“Tiểu Hinh, duỗi tay ra, daddy dạy con làm.” Long Dạ Tước nhìn thấu tâm trạng không biết làm bài của con gái nhà mình, anh dịu dàng lên tiếng.
Tô Tiểu Hinh duỗi mười ngón tay nhỏ múp míp ra, Long Dạ Tước chỉ vào đề bài, đọc rồi giải thích cho cô bé: “Năm với hai tương đương với mấy, đếm số ngón tay của con đi.”
Tô Tiểu Hinh nháy mắt to nhìn Long Dạ Tước.

Giờ phút này, trong mắt cô bé thì daddy rất là uy nghiêm.
“Hình như là sáu…” Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng nói, trả lời một cách không chắc chắn, chớp đôi mắt to sợ sẽ bị ba mắng.
“Không đúng.” Long Dạ Tước lắc đầu, cười dịu dàng duỗi ngón tay thon dài ra trước mặt cô bé, làm mấy động tác dạy Tô Tiểu Hinh: “Năm ngón tay cộng thêm hai ngón tay là mấy? Con đếm thử xem.”
Sau khi Tô Tiểu Hinh đếm xong, lập tức trở nên hưng phấn: “Là bảy ngón tay.”
“Đúng rồi, con viết vào bài đi!” Tô Tiểu Hinh cầm bút chì viết một số bảy rất to vào bài.
Viết xong rồi, cô bé lại gượng cười: “Daddy, con viết to quá rồi.”
“Vậy thì con tẩy đi, viết lại một lần nữa! Daddy tin con có thể viết đẹp hơn.”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Hinh lập tức tẩy đi, viết lại số, quả nhiên trông đẹp hơn lúc trước.

Có daddy dạy học, cô bé cũng tự tin hơn nhiều.
Tô Lạc Lạc không tham gia trận náo nhiệt này, có Long Dạ Tước ở đây, việc giáo dục các con không còn là vấn đề.

Cô đứng ở lan can lầu hai nhìn con gái ở dưới lầu, chắc con trai đã ra sân cỏ bên ngoài đá bóng rồi! Tô Tiểu Hinh được Long Dạ Tước kiên nhẫn giáo dục thì cũng dần hoàn thành bài tập của mình.
Cuối cùng, Tô Tiểu Hinh đã làm bài xong, cô bé lập tức vui vẻ ôm lấy Long Dạ Tước, hôn một cái lên má anh: “Cảm ơn daddy.”

“Đi chơi đi!”
Tô Tiểu Hinh nhanh chóng đi chơi, Long Dạ Tước dọn sách bài tập cho hai đứa bé, dáng người cao dong dỏng đi theo hai đứa trẻ ra ngoài.
Ở lầu hai, Tô Lạc Lạc nhìn hoàng hôn đang buông xuống, kéo cái bóng của anh thật dài, trong lòng bỗng tuôn ra một cảm xúc phức tạp.

Cô đi đến ban công trên lầu hai, ngắm ba cha con đang đá bóng dưới trời chiều.
Dưới hoàng hôn trống trải có tiếng cười khanh khách sung sướng của bọn trẻ, đồng thời còn có tiếng cười trầm thấp thuần hậu của người đàn ông, khung cảnh cực kỳ ấm áp.
Dáng người Long Dạ Tước thon dài cao lớn, hai đứa trẻ vây quanh anh, so với đôi chân dài của anh thì trông hai đứa lại càng nhỏ hơn.

Thỉnh thoảng Long Dạ Tước lại bế con gái lên hôn một cái, rồi lại xoa đầu nhỏ của con trai, tình thương của người ra biểu hiện ra cực kỳ rõ.
Bữa tối ngon miệng bắt đầu, trước kỹ năng nấu nướng của chị Trương, Tô Lạc Lạc chỉ có thể xấu hổ, hiện giờ cô chỉ đành thưởng thức mà thôi.
Ăn xong, Tô Tiểu Hinh muốn đối xử với mommy tốt một chút, đôi tay mũm mĩm của cô bé cầm hai chiếc đũa gắp một con tôm bóc vỏ: “Mommy, há miệng ra, con gắp tôm cho mẹ ăn này.”
Tô Lạc Lạc thấy con gái biểu hiện hiếu thảo như vậy, mãn nguyện mở miệng ra, chờ cô bé gắp đồ ăn cho mình.
Thế nhưng cô bé lại không biết dùng đũa, gắp mãi vẫn không được.

Tô Lạc Lạc thì không hề từ bỏ, chờ con gái mình.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi đối diện gắp một miếng đậu hũ nhiều nước, ngon miệng lên, cứ thế nhét vào miệng Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc lập tức ngậm miệng lại.

Hơn nữa bên trong miệng còn ngậm miếng đậu hũ mà Long Dạ Tước gắp, cô lập tức che miệng lại, tức giận khẽ nói: “Em không muốn ăn đậu hũ của anh.”
“Mommy, từ khi con còn nhỏ mẹ đã dạy bọn con không được lãng phí đồ ăn rồi mà.” Tô Tiểu Sâm lập tức trở nên ranh ma, ra vẻ chững chạc, đàng hoàng nói với mẹ của mình..


Bình Luận (0)
Comment