Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 177



“Alo.” Tô Lạc Lạc nghe máy.
“Trưa nay cùng ăn cơm đi.”
“Không, hôm nay em xuống căn tin ăn cơm với đồng nghiệp rồi.”
“Ăn ở gần đây thôi, đủ thời gian để em quay lại làm việc đấy.”
“Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, Phương Phương cũng có bạn bè ăn cùng, mà hình như người đàn ông này chỉ toàn ăn trưa một mình, cũng rất nhàm chán.

Thế là cô đành phải nói: “Được, vậy ăn ở đâu? Em tự đi qua đó!”
“Đến gara chờ anh đi.” Giọng nói trầm thấp kia nói xong thì lập tức cúp máy.
Tô Lạc Lạc cẩn thận lưu số điện thoại của anh vào danh bạ, nói với Phương Phương một câu, sau đó đi đến gara.
Lúc này vẫn còn không ít nhân viên lái xe ra ngoài ăn cơm.

Tô Lạc Lạc đi đến một vị trí để xe cố định trong gara, một loạt xe ở đây toàn là xe tư nhân của người đàn ông kia.

Có ít nhất mười mấy chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, còn xe bình thường thì đi xe nào toàn tùy vào tâm trạng của anh.
Lúc Tô Lạc Lạc đến, có một chiếc xe thể thao hãng Bugatti màu lam trong số đó sáng đèn.


Cô quay đầu lại, thấy Long Dạ Tước mặc một bộ âu phục khí phách bước xuống xe, tóc vuốt keo, tản ra một loại khí thế của người đứng đầu rất tự nhiên.
Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế lái phụ, nghĩ đến bữa sáng và điện thoại mà anh đưa cho cô lúc sáng, cô cắn môi, rất ít khi nói cảm ơn với người đàn ông này.

Vậy nên cô nói với anh khá khô khốc: “Cảm ơn điện thoại và bữa sáng của anh.”
Long Dạ Tước quay đầu sang nhìn cô: “Làm việc quen chưa?”
Nhắc tới chuyện công việc, những cảm xúc buồn bực trong người Tô Lạc Lạc lại tuôn ra.

Cô cúi đầu xuống, nói: “Đừng nhắc đến nó nữa.”
Long Dạ Tước lập tức nhíu chặt đôi mày kiếm: “Sao thế? Có ai làm khó dễ với em à?”
“Em có công việc của riêng em, nhưng toàn bị sai vặt mấy việc chạy chân, những việc đó vốn không thuộc phạm vi công việc của em…” Mới oán giận đến đây, Tô Lạc Lạc đột nhiên ngậm miệng lại.
Long Dạ Tước điều khiển tay lái một cách ưu nhã, liếc cô một cái: “Sao em không nói tiếp?”
Tô Lạc Lạc quệt miệng: “Thôi, không nói nữa.”
Thật ra cô cũng không phải loại người thích mách lẻo sau lưng người khác.

Hơn nữa, anh còn là sếp lớn, cô oán giận chuyện ở công ty trước mặt anh như vậy, chẳng phải là đang nghi ngờ năng lực lãnh đạo của anh, làm anh khó chịu sao?
“Nói đi, anh muốn nghe.” Long Dạ Tước cổ vũ cô một tiếng.

Những nhân viên phụ trách việc kinh doanh sản phẩm như Tô Lạc Lạc, sẽ chỉ có báo cáo công tác trong nửa năm một lần, mà anh thì đã vừa mới nghe báo cáo rồi.
Tô Lạc Lạc nhíu mày nói: “Nếu em mà nói, anh không được trách em lắm miệng đấy!”
“Không trách em đâu!” Long Dạ Tước lắc đầu, anh cũng muốn nghe thử chuyện của các nhân viên cấp dưới lắm.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, cảm thấy nói chuyện này cho anh biết cũng không phải chuyện xấu gì.

Nói không chừng anh còn đồng ý chỉnh đốn, cải cách đãi ngộ cho các nhân viên văn phòng nho nhỏ như bọn cô.
“Em muốn nói đến việc trong công ty có mấy nhân viên cũ thích bắt nạt nhân viên mới, thường bắt bọn em làm mấy việc không nằm trong phạm vi công việc của mình.

Bọn họ đều bắt bọn em làm những việc như photo copy, đóng dấu, chạy chân, đi mua cà phê.”
“Phòng của bọn họ không có trợ lý à?”
“Có chứ! Phòng kế hoạch của bọn họ có hai trợ lý, nhưng hai cô trợ lý đó cũng không làm mấy việc vặt vãnh như vậy.”
Gương mặt Long Dạ Tước bắt đầu có vẻ ủ dột: “Vậy thì bọn họ làm gì?”

“Lúc em đi ngang qua thì phát hiện bọn họ đang xem tạp chí, nghe nhạc.”
“Chỉ có người của phòng kế hoạch mới bắt nạt em như vậy thôi sao?”
“Bọn họ chính là mấy người ở cùng phòng làm việc với em! Những phòng khác thì em không biết.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn gương mặt tối sầm của anh, cô chớp mắt: “Anh tức giận rồi hả?”
“Chiều nay anh sẽ xử lý chuyện này.”
“Thật ra anh chỉ cần xác định rõ phạm vi chức trách của từng vị trí là được rồi.”
Đến nhà ăn rồi, Long Dạ Tước nói với cô: “Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, ăn cơm xong rồi chiều lại nói sau.”
Tô Lạc Lạc đi vào nhà ăn cùng anh, chọn một chỗ gần cửa sổ.

Lúc gọi món, Tô Lạc Lạc nhìn giá của những món ăn đắt đỏ này, âm thầm tặc lưỡi một cái.

Có điều, do trước kia quá nghèo khó nên mới hạn chế suy nghĩ của cô.

Nhưng sau khi ở bên Long Dạ Tước một thời gian, cô mới phát hiện số tiền mà người giàu tiêu là thứ mà cô khó lòng tưởng tượng nổi.
Gọi món xong, Tô Lạc Lạc lấy điện thoại ra, lưu số điện thoại của Hạ Thấm vào trong máy.
Long Dạ Tước nhìn cô nghịch điện thoại, đột nhiên nghĩ đến một việc, tâm trạng của anh cũng tốt lên.

Bây giờ cô có điện thoại và số điện thoại mới rồi, nhất định Dạ Trạch Hạo sẽ không biết.
“Không được nói số điện thoại của em cho Dạ Trạch Hạo biết.” Long Dạ Tước bá đạo ra lệnh một tiếng.
Tô Lạc Lạc cầm di động, chớp mắt: “Em với anh ta chỉ là bạn thôi.”
“Làm bạn cũng không được.”
“Thế thì em sẽ chẳng được có người bạn nào mất.”
“Em được quyền có bạn là nữ, nhưng phải ngăn chặn tất cả bạn là nam.” Mặc dù Long Dạ Tước nâng ly uống trà một cách ưu nhã rồi lại hạ xuống, phun ra một mệnh lệnh không thể phản kháng như thánh chỉ của một vị hoàng đế.
Cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng được biết cái gì gọi là bá đạo không còn lý lẽ, chính là khẩu khí của người đàn ông trước mặt cô.
Tô Lạc Lạc im lặng không buồn để ý đến anh nữa, cuộc đời của cô do cô làm chủ.
“Chiều nay anh sẽ đưa hai con về nhà họ Long, tối Chủ nhật sẽ đón hai đứa về.”
Tô Lạc Lạc nghe vậy mới nhớ tháng này là tháng sáu, cô suy nghĩ một chút: “Hai con cũng sắp nghỉ hè rồi.”
“Ừ! Nghỉ hè rồi em có dự định gì không?”
Tô Lạc Lạc chống cằm suy nghĩ: “Em định dẫn hai con đi du lịch, nhưng em lại sợ đi quá xa.”
“Nếu muốn đi du lịch, anh sẽ sắp xếp một chuyến du lịch nước ngoài, đến lúc đó em chỉ cần thu dọn hành lý là được.” Long Dạ Tước cũng có dự định như vậy.


Mỗi năm anh đều tự cho mình nghỉ một thời gian, kỳ nghỉ này anh định chơi cùng với các con.
“Thế còn công việc của em thì sao?”
“Anh sẽ cho em nghỉ phép.”
Tô Lạc Lạc lập tức không còn lời gì để nói, anh là sếp lớn, anh nói cái gì cũng đúng.
Sau khi cơm trưa ngon miệng được đưa lên, Tô Lạc Lạc nhìn món ăn tinh xảo, lập tức thèm ăn.
Long Dạ Tước ngồi đối diện, tướng ăn vẫn ưu nhã trước sau như một.

Tô Lạc Lạc vừa ngẩng đầu lên nhìn, cố gắng làm một thục nữ.
Không biết tại sao khi ở trước mặt người đàn ông này, cô đều muốn thu liễm tất cả những cử chỉ thô tục của mình lại.

À! Nói cho cùng, vẫn là không muốn bị anh xem thường!
Ăn trưa xong thì trở lại văn phòng.

Tô Lạc Lạc còn chưa đặt mông xuống ghế, nữ viên chức ở phòng kế hoạch lại ném cho cô một bộ tài liệu: “Đi photo cho tôi ba bản, tôi sẽ lấy ngay lập tức.”
“Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi công tác của tôi.” Tô Lạc Lạc lạnh mặt từ chối.
“Người mới đến, cô có biết quy định là gì không? Hay là cô không muốn làm công việc này? Cô nên biết việc cô được vào làm việc ở tập đoàn Long thị đã rất khó khăn rồi, nếu không giữ cho chắc, cô sẽ hối hận đấy.” Nữ viên chức bắt đầu uy hiếp Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, khẽ cười: “Việc này không cần cô phải lo.”
“Cô…” Nữ viên chức tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cô ta chưa từng gặp một nhân viên mới không biết nghe lời như vậy.

Cô ta ném việc cho Phương Phương, Phương Phương hơi do dự một chút, vẫn phải cầm tài liệu đi photo.
Tô Lạc Lạc thấy hơi khó chịu một chút, cô không làm, thì nhất định Phương Phương sẽ phải làm.

Tô Lạc Lạc đành phải đứng dậy, đi giúp đỡ Phương Phương.
Mà nữ viên chức kia vừa ngồi xuống chỗ của mình đã lập tức lớn tiếng oán giận với đồng nghiệp ngồi bên cạnh, cách cô ta nói chuyện cũng cực kỳ khó nghe..


Bình Luận (0)
Comment