Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 187



Sau khi trở về từ nghĩa trang thì đã là lúc chạng vạng.

Long Dạ Tước gọi điện cho ba mẹ mình, nói muốn đến đón các con về.

Ba của anh là Long Sở Hùng nói đúng lúc ông ta định ra ngoài, sẽ đưa các con về, hơn nữa bây giờ cũng đang đi đường rồi.
Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy chuyện tốt sắp đến, cô bảo Long Dạ Tước dừng xe ở một trung tâm thương mại để đi dạo một chút.

Bây giờ chân cô cũng đi được chầm chậm một chút, nhưng không quá ảnh hưởng.
Khi cô đứng trước quầy chọn một túi băng vệ sinh cho nữ, cô cũng ngại không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông ở bên cạnh.

Tuy nhiên Long Dạ Tước lại có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là anh hơi tò mò, thân thể cô nhỏ nhắn như vậy, nếu bị đổ máu suốt bảy ngày như vậy, liệu cô có suy yếu không.
Tô Lạc Lạc chọn băng vệ sinh xong, lại mua thêm chút đồ ăn vặt, loại đồ ăn vặt không gây nóng trong cho các con.

Long Dạ Tước cũng cho cô mua, dù sao các con cũng cần một chút gia vị.

Đến khi xếp hàng thanh toán tiền, Tô Lạc Lạc còn đang tìm thẻ trong túi thì đã có một cánh tay vươn qua đầu cô, đưa một tấm thẻ vàng tới trước mặt nhân viên thu ngân.

Thu ngân là một cô gái trẻ tuổi, mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng nhận lấy thẻ của anh.
Tô Lạc Lạc hơi ngượng ngùng, quay đầu lại nói: “Em có mang tiền mà.”
“Của anh chính là của em, em phân biệt rạch ròi như vậy làm cái gì?” Long Dạ Tước đột nhiên quở trách cô bằng giọng điệu của một người bạn trai.
Các cô gái xung quanh nghe thấy vậy thì sôi nổi quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Lạc bằng ánh mắt hâm mộ và đố kị! Bạn trai vừa đẹp trai lại vừa bá đạo.
Chuyện này đã khiến mặt Tô Lạc Lạc đỏ hết cả lên, nhưng trong lòng cô cũng tràn ra một chút ngọt ngào.

Cảm giác này là gì? Chẳng lẽ đây chính là cô có tình cảm với người đàn ông này?
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, cùng nhau đi về phía cửa biệt thự.

Long Dạ Tước nhanh chóng đuổi kịp một chiếc xe, đó chính là xe của Long Sở Hùng, chắc chắn hai đứa bé cũng ở trong xe.
Long Dạ Tước huýt sáo, khi hai xe đi đến cạnh nhau, hai đứa bé ngồi sau đã ghé vào cửa xe vui sướng muốn chết rồi.
Hai đứa gọi daddy, mommy cực to.

Tô Lạc Lạc nhìn hai con mình hưng phấn như vậy, trong lòng cô cũng thấy rất vui vẻ.
Long Sở Hùng cũng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ thông qua cửa sổ xe, diện mạo không hề kém Tô Vũ Phỉ.

Thấy cô gái cười với cháu trai, cháu gái của mình, ông ta có thể cảm nhận được tình mẹ con chân chính.
Xem ra ý tưởng của con trai không tệ, hiện giờ thứ quan trọng nhất là tương lai của hai đứa trẻ.

Nếu hai đứa có mẹ ruột ở bên cạnh, hai đứa sẽ trưởng thành một cách toàn diện nhất.

Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, cũng sẽ không đối xử tốt với hai đứa trẻ được.
Xe của Long Dạ Tước vượt lên trước, mà khi xe của anh đi lên con đường vào biệt thự thì bỗng có một chiếc xe thể thao màu xanh lam cực kỳ thu hút ánh nhìn đang đậu trên đường xe chạy.

Tô Lạc Lạc vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây là xe của Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc đột nhiên thấp thỏm, đã mấy chục ngày cô chưa gặp anh ta rồi.

Kể từ khi bị mất điện thoại, cô đã cắt đứt liên hệ với anh ta.

“Anh ngừng xe lại xíu được không?” Tô Lạc Lạc quay sang nói với Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước không vui, nói: “Chẳng phải anh đã nói em không được gặp anh ta rồi sao?”
“Em chỉ chào anh ta một tiếng thôi, dù sao cũng là bạn bè.” Tô Lạc Lạc khẩn cầu anh.
Xe của Long Dạ Tước còn chưa dừng lại như chiếc xe phía sau đã dừng lại.

Ngay sau đó, hai bóng dáng nho nhỏ đã chạy về phía chiếc xe thể thao màu lam kia.
Thì ra hai đứa bé cũng nhận ra đây là xe của Dạ Trạch Hạo, biết anh ta đang ở trong xe.
Long Dạ Tước vội vàng dừng xe lại cách đó hơn mười mét.

Xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đồng thời mở cửa xuống xe.
Tô Lạc Lạc bước đi nhanh hơn, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo xuống khỏi ghế lái, anh ta mặc một chiếc áo thun thoải mái, đẹp trai sáng sủa, ấm áp như anh hàng xóm nhà bên.
Dạ Trạch Hạo cũng không ngờ hai đứa trẻ sẽ xuống xe tìm mình, anh ta mỉm cười rồi cúi người xuống, đối diện với hai đứa bé.

Tô Lạc Lạc cũng cười đi tới: “Sao anh lại chờ ở đây?”
“Anh gọi điện cho em nhưng không được, sợ em bị làm sao nên anh định chờ em ở đây, thử xem có thể gặp được em không?” Dạ Trạch Hạo bế Tô Tiểu Hinh đứng dậy, mỉm cười với Tô Lạc Lạc.

Đồng thời, anh ta dừng mắt trên người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang đi tới, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Xin lỗi, mấy hôm trước điện thoại của tôi bị trộm mất, tôi đổi số điện thoại khác rồi.” Tô Lạc Lạc hơi xấu hổ nói.
Lúc này, cửa sổ ghế sau của chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh vẫn luôn đóng chặt, nên Dạ Trạch Hạo cũng không biết bên trong vẫn còn có người.

Mãi đến lúc này, cửa xe mở ra, Long Sở Hùng uy nghiêm bước xuống xe.
Dạ Trạch Hạo vừa ngước mắt lên, nhìn thấy ông cụ uy nghiêm đang đi về phía bọn họ, sắc mặt anh ta lập tức biển đổi, gần như tái nhợt đi.

Tô Lạc Lạc đang nhìn Dạ Trạch Hạo nên cô thấy rất rõ khoảnh khắc gương mặt anh ta biến sắc.
Cô quay đầu lại nhìn Long Sở Hùng đang đi tới, rồi đột nhiên trừng to mắt.

Đây là lần đầu tiên cô gặp ba của Long Dạ Tước, nhưng điều khiến cô khiếp sợ là gương mặt của Dạ Trạch Hạo và ba của Long Dạ Tước rất giống nhau.

Ngay cả Long Dạ Tước cũng không giống ba mình bằng Dạ Trạch Hạo.
Nếu nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên, có lẽ mọi người sẽ đều nhận sai Dạ Trạch Hạo là con của Long Sở Hùng.


Tô Lạc Lạc lại nhìn mặt Dạ Trạch Hạo một lần nữa, chỉ thấy đôi mắt đang cười của anh ta giờ đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp, có một chút hoảng loạn, một chút không biết phải làm sao.
Trái tim Tô Lạc Lạc không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

Cô không hiểu tại sao Dạ Trạch Hạo lại có vẻ mặt này, tại sao khi gặp ba của Long Dạ Tước lại khiến anh ta cảm thấy hoảng loạn như vậy?
“Vị này là?” Ánh mắt Long Sở Hùng cũng có chút khiếp sợ mà đánh giá Dạ Trạch Hạo, không thể tưởng tượng nổi.

Chàng trai này cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt.
“Chú ấy là chú Dạ của chúng con đó.” Tô Tiểu Hinh cũng vui vẻ nói một câu.
Long Sở Hùng tiếp tục nhìn và đánh giá Dạ Trạch Hạo, mà lúc này ông ta lại nhìn thấy chàng trai trẻ này nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt chất chứa sự oán hận suốt mấy giây.

Anh ta cúi người đặt Tô Tiểu Hinh xuống, nói với hai đứa bé: “Chú Dạ có việc nên phải đi trước, lúc khác thì sang nhà chú chơi nhé.”
Hai đứa bé lập tức gật đầu: “Vâng! Chúng cháu sẽ đến.”
Dạ Trạch Hạo nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Đưa điện thoại của em cho anh.”
Tô Lạc Lạc vội vàng tìm điện thoại trong túi, mở khóa rồi đưa cho anh ta.

Dạ Trạch Hạo nhanh chóng bấm số máy rồi gọi điện cho mình, sau đó anh ra mở cửa ngồi vào xe.

Anh ta nhìn Long Sở Hùng thông qua cửa sổ xe, mà ánh mắt của Long Sở Hùng vẫn luôn đánh giá anh ta.
Xe thể thao nhanh chóng lùi về phía sau, đi về phía một con đường khác.
Tô Lạc Lạc nhìn tốc độ xe rõ ràng là đang tức giận của Dạ Trạch Hạo, cô không hiểu tại sao cảm xúc của anh ta lại kịch liệt như vậy? Lúc này, cô nhìn về phía mặt nghiêng của Long Sở Hùng.

Tuy hiện giờ ông ta đã có tuổi, nhưng góc cạnh gương mặt vẫn rất rõ ràng, cực kỳ giống với Dạ Trạch Hạo đến nỗi khó hiểu.
“Ba, đây là Lạc Lạc.” Long Dạ Tước đứng ở bên cạnh, đột nhiên lên tiếng..


Bình Luận (0)
Comment