Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 193



Chín giờ rưỡi, Long Dạ Tước dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, Tô Lạc Lạc đã thu dọn xong bát đũa, mà bình rượu đỏ kia cũng bị cô xem như đồ uống, uống hơn phân nửa, loại rượu đỏ này thực sự rất ngọt rất thuần hậu, thích hợp cho mấy cô gái thưởng thức.
Long Dạ Tước nhìn đã hết một nửa rượu đỏ, có chút trợn lớn mắt, người phụ nữ này chẳng lẽ không biết, rượu này độ cồn là 15% sao?
Tô Lạc Lạc uống một ly rượu, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Long Dạ Tước đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm ly rượu cô còn cầm trong tay, Tô Lạc Lạc có chút đáng yêu trừng lớn mắt nhìn: “Xin lỗi! Em uống hết một nửa rượu đỏ của anh rồi.”
Rượu đỏ của anh khẳng định rất là đắt, cho nên, cô vừa nói ra cái này, đến cùng là uống hết bao nhiêu tiền?
Nhưng mà, tại trong mắt của người đàn ông nào đó, rượu có trọng yếu không? Dĩ nhiên là không, trọng yếu nhất vẫn là cô gái này, cô đã say rồi sao?
“Rượu của anh em có thể tùy tiện uống, nhưng là, rượu này có độ cồn tương đối cao, một lúc nữa có thể em sẽ bị say.”
Tô Lạc Lạc đưa tay nói, hiện tại cô cũng cảm nhận được dưới chân có chút đứng không có cảm giác, cô trừng mắt nhìn, đem ly rượu đỏ buông xuống, sau đó đỡ đầu nói: ” Em muốn đi ngủ.”
Nói xong, cô muốn đứng lên, thế nhưng là chân vẫn còn có chút đau, cái này tung bay, làm cô bị thương bàn chân kia trực tiếp dùng sức đè vào bàn chân, đau đến cô kêu đau một tiếng, Long Dạ Tước đi nhanh qua, có chút tức giận nói: ” Đã say còn loạn động.”
“Em không có say! Em còn có thể đi.

.

.” Bộ dáng này của Tô Lạc Lạc rõ ràng là đã say, say thành một mụ điên.
Long Dạ Tước cúi người xuống đem cô bế lên, Tô Lạc Lạc vùng vẫy một hồi, sau đó dùng tay chỉ vào anh cảnh cáo nói: ” Long Dạ Tước, em cảnh cáo anh nha! Đêm nay, không cho phép anh làm loạn.

.


.

Không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
“Anh nhìn em bây giờ là cố ý say cho anh cơ hội.” Long Dạ Tước nhẹ hừ một tiếng.
Tô Lạc Lạc phồng má trừng anh: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em mới không phải.”
“Sau khi uống rượu, em cũng sẽ muốn, nếu như em đói khát, anh không ngại thỏa mãn em.” Tròng mắt Long Dạ Tước nhìn chăm chú trên hai gò má đỏ ửng của cô.
Tô Lạc Lạc lại uống một ly rượu, cô lắc lắc cái đầu: “Không muốn, không muốn, em mới không cần.”
Nói xong, cô lên đến trên lầu bèn giãy dụa nghĩ xuống dưới, không muốn anh lại ôm, nhưng cái giãy dụa này của cô ở trong ngực Long Dạ Tước không dùng được.

Long Dạ Tước lập tức đem cô ôm thật chặt, không cho phép cô ngã sấp xuống, mà Tô Lạc Lạc khẽ nhếch môi, không biết có phải hay không là nghĩ kêu vẫn là muốn làm gì.
Nhưng Long Dạ Tước nghĩ đến lúc này bọn nhỏ vừa mới ngủ, cô phát ra tiếng thét sẽ náo động đến bọn nhỏ, cho nên, anh bèn dùng phương thức trực tiếp nhất xóa đi âm thanh của cô.
Môi mỏng của anh trùng điệp phong bế miệng của cô, đem cô ấn vào trên cột bên cạnh trong góc tường.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, nói không cho người đàn ông này làm loạn, vậy mà anh lập tức làm loạn, cô muốn điên lên.
Long Dạ Tước không nghĩ tới cô gái này uống rượu xong, dường như miệng nhỏ càng thêm ngọt, anh trực tiếp mượn mùi rượu trong miệng cô, muốn cướp được càng nhiều thơm ngọt hơn.
“Ưm.

.

.” Tô Lạc Lạc một bên muốn cự tuyệt nụ hôn của anh, một bên đưa tay nhỏ đẩy anh ra, thế nhưng bình thường coi như cô có sức lực, nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy hai tay đều mềm nhũn, đẩy ra lực đạo phảng phất giống như mèo cào.
Mắt Long Dạ Tước hiện lên một vòng ý cười, đêm nay cô gái này còn muốn cự tuyệt anh?
Long Dạ Tước tựa hồ hiểu ra suy nghĩ của cô, cho nên, hôn đến mười phần lửa nóng và kịch liệt, một đôi mắt to ngập nước của Tô Lạc Lạc, không đầy một lát đã bị bịt kín một tầng mê ly, cô cũng là nữ sinh bình thường hai mươi bốn tuổi, làm sao có thể kháng cự được phản ứng trong thân thể phát ra đâu?
“Ừm.

.

.

Ừm.

.

.” Mặc dù say đến kịch liệt, thế nhưng cô vẫn là có lập trường kiên định không bị phá vỡ của chính mình.
Nụ hôn này, vẫn luôn kéo dài đến năm phút đồng hồ, khuôn mặt nhỏ Tô Lạc Lạc bị hôn đến đỏ bừng.

Khi người đàn ông này vừa buông cô ra, cô bỗng nhiên thở hổn hển, tham lam hô hấp lấy dưỡng khí tươi mới.
“Khốn kiếp.


.

.” Cô nhỏ giọng mắng một câu, sau đó, đẩy anh ra, một mình đi về phía cửa phòng của cô.
Vừa tới cửa phòng của cô, cô cũng cảm giác đầu xoay chuyển, sau lưng Long Dạ Tước vẫn luôn đi theo cô.

Khi cô bổ nhào về phía cửa, thân ảnh của anh bước nhanh cản đến trước mặt của cô nên biến thành yêu thương ôm ấp cô.
“Anh.

.

.

Tránh ra!” Tô Lạc Lạc tức giận khẽ quát anh.
“Đêm nay anh không thể để cho em một người ngủ được.” Long Dạ Tước híp mắt trầm giọng nói.
“Vì cái gì?” Tô Lạc Lạc nhìn anh chằm chằm.
“Bởi vì em say đến lợi hại, anh lo lắng nửa đêm em sẽ xảy ra chuyện.”
“Em có thể xảy ra chuyện gì? Em.

.

.

Em rất tốt.” Trong đầu Tô Lạc Lạc không trải qua sự tình, mà cô lại rất tự tin chính mình sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng, Long Dạ Tước cũng không dám nghĩ như vậy, rất nhiều người say rượu xảy ra chuyện, anh đưa tay chặn ngang ôm một cái, bèn ôm cô vào trong ngực, trực tiếp đưa cô vào bên trong phòng ngủ của anh, đóng cửa lại, bế cô bỏ vào trên giường.
“Long Dạ Tước, em không muốn ngủ giường của anh.

.

.

Để cho em về phòng của em đi.” Tô Lạc Lạc thấp giọng oán trách, ngồi dậy muốn xuống giường.
Long Dạ Tước đành phải duỗi ra bàn tay, có chút bất đắc dĩ đè lại cô: “Tô Lạc Lạc, em ngoan ngoãn ngủ ở nơi này, chỗ nào cũng không cho đi.”
“Em không muốn.


.

.”
“Em yên tâm, anh có muốn em, cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Long Dạ Tước đành phải cắn răng cam đoan:” Đêm nay, anh sẽ không đụng vào người em.”
Tô Lạc Lạc không có ngốc, cô không tin anh.
“Tô Lạc Lạc, em dám đi ra cánh cửa này, anh hiện tại liền muốn em.” Long Dạ Tước đành phải xuất ra thủ đoạn uy hiếp này.
Tô Lạc Lạc trực tiếp bị dọa đến trợn to mắt: “Anh.

.

.

Anh dám.”
“Nếu em dám bước chân ra khỏi phòng của anh, anh sẽ dám.” Long Dạ Tước đột nhiên hi vọng chính mình liền cường ngạnh, liều lĩnh muốn cô, để cô lại một lần nữa trở thành người phụ nữ của anh, để cô đời này đều trốn không thoát lòng bàn tay của anh.
Quả nhiên Tô Lạc Lạc bị dọa sợ, nhìn ánh mắt hung ác này, cô đành phải ngoan ngoãn rút về trên giường của anh, trừng to mắt ngập nước nói, “Anh đã nói, sẽ không đụng vào em, anh nói lời phải giữ lời.”
“Đương nhiên là giữ lời.” Long Dạ Tước tức giận, người phụ nữ này cứ không tin anh như vậy?
Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn nghiêng người nằm vào trên giường, lúc này đầu cô choáng váng, nằm xác thực dễ chịu hơn một chút.
Long Dạ Tước đi tắm, anh nhìn thán hình nhỏ nhắn của cô co lại một góc, lúc anh nằm xuống lập tức kéo cô đến bên người mình: “Không cho phép ngủ ở mép giường, em sẽ rơi xuống.”
Tô Lạc Lạc hô hấp nhanh chóng, trực tiếp hút phải hơi thở hormone nam tính mãnh liệt, đầu của cô lại trống rỗng đến nghiêm trọng hơn.

Hai mắt cô say mịt mờ, đánh giá người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm dưới ánh đèn, đặc biệt là đôi môi kia, vừa mới nóng bỏng hôn qua cô như vậy.
Giờ phút này, vậy mà cô không chịu được nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này Long Dạ Tước nhìn bộ dáng cô giống như để mặc anh khi dễ, anh cười nhẹ, khẽ bóp cằm của cô muốn hôn lên.
Tô Lạc Lạc lập tức đưa tay che môi của anh: “Không cho phép hôn.

.

.”.


Bình Luận (0)
Comment