Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 209



Ban đầu Tô Lạc Lạc định sẽ chú tâm xem phim nhưng bất đắc dĩ là khí thế của người đàn ông bên cạnh quá lớn, cô cứ bị phân tâm mãi, ngồi trong rạp phim mà trái tim cô cũng không yên nổi.
Cái người này hết cướp bỏng ngô đến giành trà sữa của cô, thật là đáng ghét.
Lúc ra ngoài rạp chiếu phim đã là mười một giờ tối, vào buổi đêm đầu tháng tám, trên trời rải đầy sao như gấm, lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu trở nên nhộn nhịp, ánh đèn chớp lóe trên đường phố như tràn đầy hăng hái, ấm áp mà mịt mờ.
Tô Lạc Lạc thấy đã muộn rồi thì nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Chúng ta về thôi!”
“Anh hơi đói, đi ăn chút gì với anh đi.” Long Dạ Tước trầm giọng nói.
Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra nhưng cũng không phản đối: “Được chứ! Chúng ta đi đâu ăn bây giờ?”
Bình thường trong sinh hoạt Long Dạ Tước cũng hay ra vào những khách sạn cao cấp nên rất hiểu có khách sạn cao cấp nào còn làm đêm vào thời điểm này.
Khách trong nhà hàng vào giờ này không nhiều lắm, chỉ có mấy bàn nhưng các nhân viên phục vụ ở đây không hề để lộ chút không kiên nhẫn nào mà vẫn phục vụ vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.
Tô Lạc Lạc gọi một phần món tráng miệng và một tách trà lài, người đàn ông ở phía đối diện thì gọi một phần bít tết nướng và rượu, Tô Lạc Lạc biết tối nay anh chưa ăn được bao nhiêu.

Sau đó Long Dạ Tước còn gọi cho Tô Lạc Lạc một phần tổ yến.

Từ ngoài cửa sổ nhìn ra vẫn là ánh đèn sáng chói, xa hoa quý phái, ngợp trong vàng son.
Trong nhà hàng, tiếng nhạc ung dung vang lên hữu tình, rượu vang đã được mang lên bàn, Long Dạ Tước rót cho cô nửa ly rồi ưu nhã cầm ly rượu của mình lên khẽ chạm vào ly của cô: “Uống một ly với anh đi.” Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ, chỉ đành giơ ly rượu lên uống.

Không biết có phải do cảnh vật xung quanh làm cho người ta cảm thấy lười biếng hay là bầu không khí thật tuyệt vời này mà Tô Lạc Lạc cảm giác mùi rượu cũng trở nên đậm đà và ngọt ngào.
Bữa tối của Long Dạ Tước đã được mang lên.

Trong lúc Tô Lạc Lạc ăn phần ăn của mình, cô thấy người đàn ông đang ngồi đối diện sử dụng dao nĩa theo một cách như một quý tộc thực thụ, trưởng thành mà đầy quyến rũ.
Anh cắt một miếng bít tết non mềm đưa tới bên môi Tô Lạc Lạc, cô ngẩn ra mấy giây rồi lắc đầu tỏ ý không muốn ăn.

Nhưng đôi mắt chim ưng của người đàn ông ấy hơi nheo lại, dường như không vui lắm.
Bất đắc dĩ, Tô Lạc Lạc đành thẳng thừng há miệng cắn, thưởng thức thì thấy bít tết được nướng vô cùng ngon, không chín quá cũng không ngấy.
Thấy cô ngoan ngoãn ăn, Long Dạ Tước mới cắt một miếng nhỏ cho vào miệng ưu nhã nhai kỹ.

Tô Lạc Lạc uống tổ yến, thỉnh thoảng thưởng thức phong cách ăn của người đàn ông đối diện, cảm thấy thật là cảnh đẹp ý vui.
“Anh định lúc nào sẽ đón mấy đứa nhỏ về?” Tô Lạc Lạc nhớ con rồi.
“Để bọn nó chơi thêm mấy ngày đã.” Long Dạ Tước nói ngay mà không hề suy nghĩ.
Anh hi vọng bọn nhỏ sẽ chơi với ba mẹ và bà nội của anh thêm nhiều hơn, một khi bọn nhỏ đã xây dựng được tình cảm tốt đẹp với người nhà rồi thì tương lai anh cưới cô gái này cũng sẽ không phiền toái nữa.
Tô Lạc Lạc chỉ đành gật đầu rồi yên lặng ăn, sau khi ăn xong thì đã mười hai giờ.
Tô Lạc Lạc đi theo Long Dạ Tước xuống lầu, đi ra nơi xe của anh đang đậu.

Bên cạnh là một công viên nhỏ, lúc này không khí rất yên tĩnh, Long Dạ Tước nói với cô: “Đi tản bộ với anh đi.”
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, không biết tại sao mà cô có cảm giác tối nay hơi điên cuồng, người đàn ông này cũng hơi điên điên, vậy cô cứ điên theo anh đi!

Tối nay Tô Lạc Lạc mặc váy dạ hội, trông cô như một tinh linh trong rừng xanh dưới ánh đèn đường, cả người tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Ánh nhìn của Long Dạ Tước thỉnh thoảng lại đặt trên người cô, sự nóng cháy trong mắt không thể che giấu được.
Tô Lạc Lạc bước đi nhẹ nhàng nhưng bị người đàn ông này nhìn như thế cũng không được tự nhiên lắm, chỉ là mọi sự tươi đẹp của cô cứ thế mà phơi bày trước mắt anh.
Cô không yên lòng mà đi bộ lại không nhận ra dưới chân có một bậc thang nên sẩy chân, cả người ngã về phía trước.
“Á….” Cô sợ hãi hét lên.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, cô cảm giác có một cánh tay rắn chắc vòng qua sau lưng rồi ôm chầm lấy cơ thể đang ngã về phía trước của mình.

Người cô ngã về sau theo quán tính rồi nhào vào lồng ngực kiên cố của một người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đụng mạnh nên hơi ửng lên.
“Em không sao chứ!” Giọng nam trầm thấp truyền tới từ trên đầu.
Tô Lạc Lạc sợ hết cả hồn, nếu vừa rồi anh không kéo cô lại thì chắc chắn cô sẽ ngã rất khó xem.

Tô Lạc Lạc lắc đầu rồi hung tợn trừng mắt bậc thang bên người, ai lại đi làm một bậc thang nhỏ ở đây vậy hả!
Tô Lạc Lạc đạp lên bậc thang, mà tay đã bị Long Dạ Tước đan trọn cả bàn tay vào một cách đầy tự nhiên, trong lòng Tô Lạc Lạc ấm áp, cảm giác sợ hãi vừa rồi thoáng chốc biến mất.
Hai người đi tới một con đường mòn không người tương đối yên tĩnh, cây cối được trồng ở nơi này cao đến mức có thể che kín con đường lớn ở bên cạnh, trông hơi âm u đáng sợ.

Nếu Tô Lạc Lạc đi một người tại nơi này vào buổi tối, cô sẽ bị hù chết mất.
Tuy nhiên, hôm nay có người đàn ông này ở đây, cô lại có cảm giác an toàn.

Cô nghĩ, có anh ở, có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì rồi.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu cô thì đột nhiên có hai gã đàn ông ở phía trước lại gần hai người, nhìn chúng không giống như đang tản bộ, bước chân có chút gấp rút, mà Tô Lạc Lạc cũng cảm giác sau lưng có tiếng bước chân.


Cô ngoái đầu lại nhìn, sau lưng cũng có hai gã tới chặn đường.

Trời ạ! Chẳng lẽ là gặp cướp?
Tô Lạc Lạc lập tức nắm tay Long Dạ Tước thật chặt, căng thẳng nhìn về phía anh thì thấy khuôn mặt tuấn tú ấy sa sầm đi mấy phần, nhìn chằm chằm hai gã đang lại gần.
Tô Lạc Lạc luống cuống, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, thì thầm hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Long Dạ Tước chợt đẩy Tô Lạc Lạc sang bên cạnh và an ủi cô: “Đừng lo, có anh đây.”
Hiển nhiên là bốn gã đàn ông kia cũng thấy hai người đã nhận ra được nguy hiểm, mỗi người bọn chúng lập tức lấy dao ra, gã cầm đầu lạnh lùng uy hiếp Long Dạ Tước: “Khôn hồn thì lấy ví tiền, di động, thẻ ngân hàng và mật khẩu ra đây, nếu không thì, hừ! Tao sẽ cho chúng mày biết tay.”
Long Dạ Tước cười khẩy: “Bọn mày muốn cùng tiến lên hay là lên từng thằng?”
Tô Lạc Lạc thấy trong tay kẻ nào cũng cầm dao sáng choang thì tim cũng lơ lửng ở cổ họng, cô nói với đám cướp: “Chúng tôi không có tiền, mấy người đi đi, nếu không tôi la lên đấy.”
“Mày mà dám kêu thì chúng tao đâm chết bọn mày.” Gã cầm đầu hung tợn đe dọa.
Long Dạ Tước an ủi vỗ vào mu bàn tay của Tô Lạc Lạc: “Em sang bên cạnh đi.”
“Long Dạ Tước, không được, bọn chúng có dao.” Bây giờ Tô Lạc Lạc đang rất lo lắng cho anh, cô tình nguyện bỏ chạy với anh chứ không muốn anh đánh nhau với đám người này.
“Hãy tin anh.” Cảm nhận được sự lo lắng mà cô dành cho mình, trong lòng anh thật sự rất thỏa mãn.
“Đại ca à, đừng lãng phí thời gian nữa, em xem thằng này có tiền lắm đó, cướp rồi nói sau.” Một gã côn đồ trong đó nhìn Long Dạ Tước, người mà từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của một người đàn ông thành công.

Có khi anh ta là một tên giàu có cũng không chừng, tuyệt đối không thể bỏ qua..


Bình Luận (0)
Comment