Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 292



Ở cửa trường học, những chiếc xe sang trọng đã đậu san sát nhau, trường học quý tộc không đông đúc như trường học bình dân.

Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm quẹt thẻ để tiến vào cổng trường, đã trông thấy mười phụ huynh đang lo lắng ngồi chờ đợi sẵn trong khu vực chờ.
Nói chung nguyên nhân có thể là do ngày đầu tiên đi học! Mọi người đều cực kỳ muốn biết biểu hiện và tâm trạng của bọn trẻ trong ngày đầu tiên đến trường.
Lâm Thiển Hạ cũng rất lo lắng.

Lúc sáng khi rời đi, cô nhóc vẫn khóc lóc bước vào trong trường.

Lúc này, chắc hẳn là cô bé đã khá hơn một chút!
Quyền Quân Lâm nhìn về phía cánh cửa kia, đồng thời cũng tò mò nhìn sang cô gái bên cạnh một chút.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ đang chăm chú nhìn vào cánh cửa kia, chớp mắt liên tục làm nổi bật lên vẻ dễ thương.
Sau năm phút đồng hồ thì cánh cửa cũng được mở ra, các bạn nhỏ trường tiểu học nắm góc áo của nhau thành hàng bước ra ngoài, một đám nhóc tỳ đáng yêu, quả thực khiến lòng người tan chảy.

Cô nhóc là đứa bé đứng ở vị trí thứ ba trong số đám trẻ con đó, cô bé nắm lấy góc áo của bạn nhỏ trước mặt, nhưng khi cô bé vừa mới bước ra đã trông thấy ba mẹ, cô nhóc đã lập tức buông tay ra và hào hứng chạy đến: “Ba ơi, mẹ ơi…”
Lâm Thiển Hạ tiến lên vài bước, ngồi xổm người xuống, ôm cô nhóc vào trong ngực, đáy mắt lấp lóe sự vui vẻ: “Nhan Nhan, ngày đầu tiên đi học, biểu hiện của con có tốt hay không?”
Cô nhóc lập tức cầm một bông hoa nhỏ màu đỏ khoe: “Con được thưởng một bông hoa nhỏ màu đỏ.”
“Chắc chắn Nhan Nhan biểu hiện rất tuyệt vời.” Quyền Quân Lâm dịu dàng cười nói ở bên cạnh.
Cô bé lập tức lao vào trong ngực của Quyền Quân Lâm, Quyền Quân Lâm bế cô bé lên: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Chúng ta về nhà của ba sao?”
“Có thể chứ! Con muốn đến nhà của ba sao?” Quyền Quân Lâm cười hỏi.
“Dạ con muốn! Chúng ta đến nhà của ba đi.”
Quyền Quân Lâm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thiển Hạ: “Tối nay, em có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?”
“Đừng đi! Nhan Nhan không quen ăn thức ăn bên ngoài, chúng ta ở nhà nấu ăn đi!”
“Sao chúng ta không đến nhà anh nấu cơm? Anh đã chuẩn bị xong vật dụng trong phòng bếp rồi, chúng ta chỉ cần mua ít thực phẩm nữa là được rồi.” Quyền Quân Lâm nhướng mày cười nói.
“Bình thường anh cũng hay nấu cơm hay sao?” Lâm Thiển Hạ ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đang học, chắc hẳn nấu cơm cũng không quá khó đâu nhỉ?” Quyền Quân Lâm cong môi cười hỏi.
Lâm Thiển Hạ gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta mua một ít thực phẩm rồi đến nhà anh nấu cơm đi!”
“A! Con cũng muốn cảm nhận được cảm giác ngủ ở nhà của ba.” Cô nhóc được voi đòi tiên thốt ra.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ hơi nóng lên, cô giả vờ không hề nghe thấy câu nói này.
Trong đáy mắt Quyền Quân Lâm xuất hiện sự vui vẻ, anh biết cô đã nghe thấy câu nói này.
Hai người đến một siêu thị lớn gần chung cư, Quyền Quân Lâm đặt cô nhóc trên ghế trẻ em của xe đẩy con nít, Lâm Thiển Hạ đang chọn đồ ăn ở phía trước.
Hôm nay, Lâm Thiển Hạ mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với một chiếc quần jean đơn giản, làm tôn lên thân hình tinh tế thon thả.

Đồng thời, trong lúc cô cúi người xuống, xương quai xanh tinh xảo và bộ ngực đầy đặn khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc.
Không thể không nói, mặc dù Lâm Thiển Hạ đã sinh con nhưng vẫn có được vóc dáng mà bao người đàn ông thèm thuồng nhất.
Cô nhóc đang nghịch đồ chơi ở trên xe đẩy, lại có một người phụ nữ đang cẩn thận chọn lựa thực phẩm ở phía trước, Quyền Quân Lâm thật có một cảm giác tự hào với vai trò làm ba và làm chồng khi đứng ở bên cạnh bọn họ.
Anh thật sự muốn xây dựng một gia đình hoàn chỉnh với hai mẹ con này.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Sau khi mua thực phẩm xong, bọn họ cùng trở về nhà của Quyền Quân Lâm.


Trong lúc Quyền Quân Lâm lái xe vào biệt thự, một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh bắt đầu chụp ảnh khu vực bốn phía xung quanh, ghi chép lại địa chỉ của nơi này.
Ngay sau đó, dãy địa chỉ này được gửi đến điện thoại di động của Lâm Mộng Di.

Sau khi Lâm Mộng Di nhìn vào dãy địa chỉ, cô ta không khỏi rất ngạc nhiên.

Đây chẳng phải là chung cư mà Lâm Thiển Hạ hay ở sao?
Tuy nhiên, đây là khu biệt thự.
Cô ta cong môi cười một tiếng: “Hừ! Có vẻ như những phóng viên này cũng quá khoa trương rồi, bọn họ còn nói chắc chắn người đàn ông này rất giàu có.

Chẳng lẽ chỉ bằng việc lái một chiếc Bentley là chứng tỏ anh ta rất giàu có hay sao?”
Sống trong một khu nhà ở như vậy thì làm sao có thể so sánh với Sở Trạch Hiên trong nhà cô ta.

Chẳng qua anh ta cũng chỉ là một người đàn ông gặp được một chút vận may nhỏ nhoi mà thôi!
Bởi vì trong tấm ảnh đêm hôm đó, những tấm ảnh chụp Quyền Quân Lâm cũng không được rõ, đa số bức ảnh đều chỉ là một bóng lưng dưới ánh đèn.
Hơn nữa, các phóng viên vì muốn tuyên dương cho việc trèo cao bước chân vào nhà giàu của Lâm Thiển Hạ, cho nên bọn họ đã thổi phồng rằng Quyền Quân Lâm vô cùng giàu có và còn nhắc đến chiếc Bentley mà họ đã theo dõi.
Bây giờ, chuyện này ở trong mắt Lâm Mộng Di chính là một trò đùa.

Cô ta thầm nghĩ rằng làm sao bây giờ Lâm Thiển Hạ lại có sức quyến rũ một đại gia thật sự được chứ?
Đúng lúc này, Sở Trạch Hiên từ ngoài cửa bước vào, Lâm Mộng Di lập tức ngạc nhiên và vui vẻ một chút: “Trạch Hiên, tại sao anh lại quay trở lại?”
“Tối nay, chúng ta trở về nhà ba mẹ ăn cơm.”
“Bọn họ lại muốn nhắc đến chuyện đứa bé!” Lâm Mộng Di đau buồn nói.
Vốn dĩ cô ta cũng đã nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng khi ở chung với Sở Trạch Hiên, cô ta đã âm thầm phá thai hai lần, cho nên bây giờ kể từ khi kết hôn cho đến nay, chuyện cô ta muốn sinh một đứa con thật sự không hề dễ dàng như vậy.
Bây giờ, cô ta cũng đã quen với cuộc sống không có sự quấy rầy của con cái, cho dù có sinh con ra thì cô ta cũng không muốn chăm sóc.
Sở Trạch Hiên liếc cô ta một cái: “Sinh con không phải là chuyện của chúng ta hay sao? Tất nhiên, ba mẹ muốn cháu trai thì chúng ta phải cố gắng một chút.”
Lâm Mộng Di nhếch miệng: “Có thể sinh rồi hẵng nói sau!”

Trong đầu Sở Trạch Hiên không khỏi nghĩ đến đứa con gái của Lâm Thiển Hạ đã trông thấy lần trước, con bé mập mạp trắng trẻo lại đáng yêu, anh ta cũng hi vọng đứa bé kia chính là con của mình.
Chỉ tiếc rằng đứa bé gái xinh đẹp kia cũng không phải là của anh ta, mà là kết tinh của Lâm Thiển Hạ và người đàn ông vào đêm hôm đó.
Về phần người đàn ông thần bí kia, những chuyện khác xảy ra sau đó cũng không thể tra ra được, cộng thêm việc đêm hôm đó xảy ra sự cố mất điện cho nên tất cả các thiết bị ghi hình đều vô dụng.

Vì vậy, chuyện này vĩnh viễn sẽ trở thành một bí ẩn.
Tin rằng ngay cả chính Lâm Thiển Hạ cũng không biết người đó!
Ánh mắt của Sở Trạch Hiên nhìn thoáng qua Lâm Mộng Di vẫn còn đang lười biếng nằm trên ghế sô pha.

Bỗng nhiên một nỗi hối hận dâng lên trong lòng anh ta, vì sao lúc trước anh ta lại vứt bỏ Lâm Thiển Hạ để lấy người phụ nữ chỉ biết hưởng thụ vinh hoa này chứ?
Nếu như lúc trước anh ta biết mình thực sự hối hận vì sắp xếp ngày hôm đó, thì có lẽ anh ta nên kết hôn với Lâm Thiển Hạ và cùng sinh ra một bé gái xinh đẹp, thay vì trải qua một cuộc sống nhàm chán với Lâm Mộng Di như bây giờ.
“Anh nhìn em làm gì?” Lâm Mộng Di bị ánh mắt của Sở Trạch Hiên làm cho trong lòng hơi rụt rè.
Trong ánh mắt của anh ta giống như hiện lên vẻ dò xét và đánh giá cô ta, hơn nữa, cũng không biết có phải là cô ta đã nhìn lầm hay không mà còn có một sự ghét bỏ cô ta trong đó nữa.
Lâm Mộng Di lập tức giả vờ tao nhã ngồi dậy, bước đến trước mặt Sở Trạch Hiên, choàng tay qua ôm cổ anh ta nói: “Trạch Hiên, anh yên tâm đi! Chắc chắn em sẽ cố gắng sinh con của chúng ta mà.”
Sở Trạch Hiên vươn tay đẩy cô ta một cái: “Gần đây, vì chuyện công việc cho nên anh không có tâm trạng gì cả.

Sau này chúng ta hãy nói chuyện này tiếp đi!”
“Công ty của anh bị sao vậy?” Lâm Mộng Di lập tức quan tâm mà hỏi.
“Anh sắp hợp tác với một khách hàng lớn, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội để thương lượng.” Sở Trạch Hiên thản nhiên nói một câu.
Lâm Mộng Di khẽ giật mình, còn có ông chủ lớn nào mà chồng cô ta đều không thể gặp được sao? Chồng cô ta cũng được xem là một người đại diện cho cả một gia tộc danh giá trong ngành trang sức ở trong nước.

Ai mà lại không nể mặt nhà họ Sở như thế?.


Bình Luận (0)
Comment