Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 317



Trong tập đoàn Sở Thị, Sở Trạch Hiên nắm giữ trong tay một bí mật lớn mà cả Quyền Quân Lâm và Lâm Thiển Hạ đều chưa biết.
Anh tin rằng Lâm Thiển Hạ không biết về điều ấy, nếu không, năm đó Quyền Quân Lâm đã ngủ với cô như vậy mà cô không hề ghi hận anh ấy?
Xảy ra chuyện như này, cho dù Lâm Thiển Hạ có rộng lượng đến mấy thì cũng không thể tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy.
Lâm Thiển Hạ mà anh biết, cô sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho kẻ đối xử với cô như thế này.
Hơn nữa, nhiều năm nay, anh cũng biết được rằng Lâm Thiển Hạ rất ghét sự tiếp cận của đàn ông, và đêm đó hẳn đã để lại cho cô một sự ảnh hưởng không thể xóa nhòa! Vì vậy, Sở Trạch Hiên rất đắc ý khi nắm giữ bí mật này, anh nhất định phải lợi dụng điều này thật tốt.
Quyền Quân Lâm đối với cái đêm ấy cũng có ảnh hưởng không nhỏ nên anh nhất định phải gọi anh ta nói đến vấn đề hợp tác mới được.
Sở Trạch Hiên nhấc điện thoại gọi vào số điện thoại của trợ lý của Quyền Quân Lâm là Tiểu Tô.
“Alo! Anh tìm ai vậy?” Giọng Tiểu Tô vang lên.
“Tôi là Sở Trạch Hiên từ tập đoàn Sở Thị.


Tôi muốn gặp chủ tịch của anh, ngài Quyền.”
“Ngài Sở, thực xin lỗi, dạo gần đây chủ tịch chúng tôi rất nhiều cuộc hẹn.” Tiểu Tô ở đầu dây bên kia rất lễ phép nói với anh.
Nhưng đối với điểm này, Sở Trạch Hiên hoàn toàn không tin, bởi vì anh biết Quyền Quân Lâm chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta, có thể anh ta biết rằng anh cùng Lâm Thiên Hạ qua lại.

Nếu không, tại sao Quyền Quân Lâm gặp gỡ những đối tác khác, nhưng lại từ chối gặp anh?
Vì vậy, lý do cho việc này chỉ có thể liên quan đến Lâm Thiển Hạ.
“Vậy thì hãy nói với anh ta rằng bốn năm trước, anh ta say rượu và ngủ với một cô gái, và cô gái đó đã có con của anh ta rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Tô ở đầu dây bên kia đột nhiên nghe được bí mật lớn, lập tức sửng sốt.
“Tôi chỉ nói tới đây thôi! Cậu có thể chuyển lời vừa rồi của tôi cho anh ta.

Muốn biết chuyện tiếp theo, thì anh ta phải hẹn gặp mặt tôi!” Sở Trạch Hiên nói xong liền cúp điện thoại.
Anh cho rằng Quyền Quân Lâm hẳn là rất muốn biết chuyện này, nhưng danh sách trong khách sạn năm đó nằm trong tay anh ta đã được xử lý gọn gàng, đêm đó cúp điện, không có người thứ hai ngoại trừ anh biết đến chuyện này.
Hơn nữa, Quyền Quân Lâm sẽ không bao giờ nghĩ rằng đó là Lâm Thiển Hạ, ​​Lâm Thiển Hạ cũng đã trải qua một đêm trong bóng tối, anh đi qua đó, căn phòng ngày hôm đó kín gió, thậm chí không có một chút ánh sáng.
Chút nữa hãy xem biểu hiện của Quyền Quân Lâm! Chỉ cần từ biểu hiện của anh ta là anh có thể đoán được mọi thứ.

Tiểu Tô cầm điện thoại hồi lâu mới tiếp nhận được câu chuyện này, anh vội vàng đi thẳng đến phòng làm việc của Quyền Quân Lâm.
Quyền Quân Lâm vội vàng nhìn anh ta, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Quyền tổng, có chuyện lớn.” Tiểu Tô nuốt nước miếng, sau đó khóa chặt cửa lại.
Quyền Quân Lâm liếc mắt một cái, nhìn dáng vẻ thận trọng của Tiểu Tô, có chút khó hiểu: “Có chuyện quan trọng gì, mau nói rõ ràng đi.”
“Quyền tổng, bốn năm trước có phải anh ngủ với một cô gái không?” Tiểu Tô hỏi thẳng.

Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Quân Lâm đột nhiên chìm xuống: “Cậu biết chuyện này ở đâu?”
Tiểu Tô vội vàng xua tay:”Không phải tôi nghe ngóng được, mà vừa rồi Sở Trạch Hiên gọi điện thoại nói, anh ta nói, bốn năm trước anh ngủ với một cô gái, cô gái đó bây giờ còn nuôi con của anh.”
“Cái gì?” Quyền Quân Lâm kinh ngạc đứng lên khỏi vị trí, sự việc này đối với anh mà nói cũng là một điều kinh hãi.
“Anh ta nói, nếu anh muốn biết tiếp theo như nào, anh ta sẽ nói với anh, chỉ cần anh sẵn lòng gặp anh ta.”
Quyền Quân Lâm liếc mắt, Sở Trạch Hiên đang làm gì vậy? Làm sao anh ta biết rằng anh đã ngủ với một cô gái bốn năm trước? Anh nghĩ chuyện này không ai biết ngoại trừ anh và cô gái đó.
Vì vậy, nghe được từ miệng Sở Trạch Hiên, anh rất kinh ngạc.
“Được rồi, Tiểu Tô, cậu lập tức đặt lịch hẹn đi, tôi muốn gặp anh ta.” Quyền Quân Lâm vẫn còn nghĩ tới việc gặp anh ta.
Cho dù Sở Trạch Hiên muốn làm gì, anh nhất định phải làm rõ.
Sở Trạch Hiên nhanh chóng đạt được nguyện vọng, nhận được điện thoại của Quyền Quân Lâm, anh bật cười, “Quyền tổng, anh thực sự là một người bận rộn đấy! Tôi đặt hẹn lâu như vậy rồi, hôm nay anh mới chịu gặp tôi.”
“Tôi đã cho thời gian và địa điểm, nếu muốn gặp tôi thì đến đi!” Quyền Quân Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
Anh lái xe ra ngoài một mình và đi đến nhà hàng mà anh đã hẹn với Sở Trạch Hiên.

Sở Trạch Hiên cũng đã xuất phát từ công ty, lần này đến gặp Quyền Quân Lâm anh đã mang theo một vụ làm ăn lớn, nhất định không thể ra về tay không.

Quyền Quân Lâm đến sớm hơn, sau đó thì Sở Trạch Hiên đã tới, bước vào cửa, không khí của hai người đàn ông lập tức tràn ngập hơi thở căng thẳng.
Đặc biệt là Sở Trạch Hiên, anh có thể cảm nhận được sát ý trong mắt Quyền Quân Lâm.
Anh ta cười: “Quyền tổng, đừng nhìn tôi như vậy, tôi thành tâm đến đây để nói chuyện với anh.”
“Vậy sao? Vậy hãy nói tới cái bí mật mà anh đang nắm giữ đi! Tôi thấy hứng thú hơn.” Đôi mắt Quyền Quân Lâm nheo lại.
“Đừng vội! Về chuyện này anh biết, tôi biết, còn có cô gái tội nghiệp chịu đựng sự tổn thương ấy biết, à còn có đứa con đáng thương của cô ấy nữa.”
Tim Quyền Quân Lâm thắt lại ngay lập tức, anh thực sự có con ư? Cô gái này là ai? Con anh ở đâu? Ngay lập tức tim anh thắt lại.

“Quyền tổng, anh còn nhớ không? Cô gái kia trông như thế nào, cô ấy đã chịu đựng bao đau khổ, năm đó anh say rượu, đối xử với cô ấy cũng chẳng dịu dàng chút nào!” Sở Trạch Hiên tập trung công kích vào điểm yếu của Quyền Quân Lâm.
Sắc mặt của Quyền Quân Lâm đã thay đổi, và anh không thích giọng điệu này của hắn ta.
“Anh Sở, dù sao anh cũng là sếp của một công ty lớn.” Quyền Quân Lâm có chút khó chịu trừng mắt nhìn hắn ta.
Sở Trạch Hiên lập tức thu lại vẻ mặt vừa rồi, mỉm cười: “Tôi đây không phải là đang giúp anh nhớ lại hay sao! Được rồi, trước khi nói chuyện này, chúng ta hãy nói về sự hợp tác của công ty! Tôi rất có hứng thú với công ty của anh.”
Sắc mặt Quyền Quân Lâm hơi trầm xuống, anh biết rằng Sở Trạch Hiên hoàn toàn không có ý tốt.

Anh ta điều tra ra sự việc từ bốn năm trước, hóa ra là muốn ép anh hợp tác với mình.
“Làm sao anh biết được tôi sẽ hợp tác với anh?” Quyền Quân Lâm híp mắt, lộ ra vẻ thờ ơ.
“Tôi tin anh Quyền nhất định rất muốn biết chuyện gì xảy ra đêm đó! Có lẽ anh say rượu, cộng thêm thời gian quá lâu nên đã quên, nhưng thông tin mà tôi nắm giữ là từ A-Z của đêm đó.

Lẽ nào anh không có một chút hứng thú sao?”
Quyền Quân Lâm nhíu chặt lông mày, anh thực sự ghét vẻ mặt đắc ý này của Sở Trạch Hiên, càng cảm thấy căm hận khi anh ta trước đây đã đối xử với Lâm Thiển Hạ như vậy.

Nếu đủ tư cách thay cô xử lý hắn ta, anh sẽ không lưu tình.

Tuy nhiên, lúc này, điều anh cần nhất bây giờ là thông tin anh ta nắm trong tay và chuyện của đứa trẻ..


Bình Luận (0)
Comment