Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 360



Ông bà Quyền đang chuẩn bị đi về phía thang máy trong sảnh lớn thì đột nhiên bị một tiếng gọi mang theo sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên chặn lại.
“Bà thông gia, chắc chắn hai người chính là ông bà thông gia nhà họ Quyền rồi!” Giọng nói thân mật của Thiệu Thu thốt ra.
Bà Quyền lập tức kinh ngạc nhìn hai người xa lạ: “Hai người là ai?”
“Ồ! Chúng tôi là mẹ và em gái của Thiển Hạ.

Tôi là vợ kế của ba con bé, là mẹ kế của con bé.” Thiệu Thu đánh giá bà Quyền ở trước mặt thì bà ta mới phát hiện ra sự khác biệt giữa bà chủ quý tộc chân chính và bà ta.
Ông bà Quyền nhìn nhau.

Mặc dù họ đã nghe qua tin mẹ của Lâm Thiển Hạ đã mất, nhưng bọn họ vẫn không biết rõ chuyện về người mẹ kế này.
“Ồ! Hoá ra là thông gia! Thật thất lễ, tại sao hai người lại ở đây? Bà không đi lên tầng trên uống trà trước hay sao?” Bà Quyền lịch sự lên tiếng hỏi.
“Chúng tôi chỉ mới đến thôi mà! Chúng tôi còn chưa đi lên.

Tất nhiên nếu gặp được gia đình sui gia ở đây vậy thì chúng ta cùng đi thang máy lên thôi!” Thiệu Thu chẳng biết xấu hổ nói.


Dù sao ở trong mắt của bà ta, để có thể trèo lên gia đình giàu có này thì mặt mũi của bà ta còn đặt ở đâu được nữa? Lâm Mộng Di ở bên cạnh cũng lập tức giả vờ thành dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Chào chú, dì và ông nội!”
Ông Quyền thấy bà ta là người nhà của Lâm Thiển Hạ, ông ấy lập tức lên tiếng nói: “Được rồi! Bây giờ chúng ta đã gặp nhau, vậy chúng ta cùng đi lên tầng trên thôi!”
“Cảm ơn bác trai, thật sự là rất vinh hạnh!” Thiệu Thu mỉm cười nhìn bọn họ, lập tức nắm tay của con gái: “Mộng Di, chúng ta đi thôi.”
“Dạ được!” Lâm Mộng Di nhanh chóng đáp.
Trong một căn phòng được đặt trước ở trên lầu, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm đang uống trà với Lâm Bằng.
“Bác trai và bác gái tới rồi sao?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi một câu.
“Bọn họ vừa mới gọi điện thoại tới, nói là đã đến tầng trệt của khách sạn và bọn họ lập tức sẽ lên đây ngay.” Quyền Quân Lâm cười nói một câu, ôm cô nhóc ở trong ngực.

Anh cầm một ly nước ấm đưa tới bên cạnh miệng nhỏ của cô bé: “Nhan Nhan uống một ít nước đi.”
Cô nhóc cũng cảm thấy khát cho nên cô bé lập tức nghiêm túc uống vài ngụm nước.

Bởi vì cô bé đã nghịch qua vài món đồ chơi cho nên sợ vi khuẩn bám vào tay trong lúc ăn cơm, Quyền Quân Lâm ôm cô bé đi ra ngoài rửa tay.
Chỉ còn lại hai ba con Lâm Bằng ngồi ở đây, Lâm Bằng hơi hồi hộp cho nên chỉnh lại quần áo một chút, ông ấy nói với Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, ba mặc bộ quần áo này vẫn xem như ổn! Có khiến con mất thể diện hay không?”
“Ba, không sao đâu! Ba đừng lo lắng.” Lâm Thiển Hạ an ủi ông ấy một câu.

Mấy năm qua, cô cũng chưa từng làm tròn chữ hiếu ở trước mặt ông ấy.

Bây giờ khi trông thấy ông ấy, cô mới phát hiện hơn phân nửa bộ tóc đã chuyển sang màu xám, điều này khiến lòng cô mềm nhũn.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ông ấy vẫn là người ba có ơn sinh thành và nuôi dưỡng cô, cô không thể không nhận ông ấy được.

Sau này, cô sẽ bên cạnh ông ấy cho đến khi tuổi cao sức yếu!
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó nhân viên phục vụ đẩy cửa vào.

Quyền Chính Hoa dìu ba mình tiến vào trong, từ phía sau giọng nói của bà Quyền vang lên ở ngoài cửa: “Mời bà thông gia vào trong!”
Lâm Thiển Hạ nghe xong, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía chiếc cửa, chỉ thấy một cặp mẹ con tiến vào phòng trước Tống Cầm, chính là Thiệu Thu và Lâm Mộng Di.
Sắc mặt của cô lập tức biến đổi, cô nhìn về phía ba mình, mà ngay lúc này Lâm Bằng cũng kinh ngạc nhìn qua: “Vì sao hai người lại tới đây?”
Lâm Thiển Hạ quan sát nét mặt của ba mình thì cô đã biết hai người kia không phải là do ba mình mời đến, mà chính bọn họ dày mặt tự mình chạy tới đây mà thôi.

“Anh Bằng, Thiển Hạ, chúng tôi cũng tình cờ ở gần đây cho nên quyết định tới cùng bữa cơm này với mọi người.” Thiệu Thu lập tức ngồi xuống bên cạnh chồng mình, còn Lâm Mộng Di cũng mặt dày mà ngồi xuống, ánh mắt cô ta tràn đầy sự ghen tỵ ẩn giấu nhìn về phía Lâm Thiển Hạ.
“Thiển Hạ.” Ánh mắt của Lâm Bằng hơi lo lắng nhìn về phía Lâm Thiển Hạ.
“Bây giờ hai người cũng đã đến rồi, vậy chúng ta cùng ăn bữa cơm này đi!” Lâm Thiển Hạ bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Thiệu Thu giật mình, bà ta còn tưởng rằng Lâm Thiển Hạ sẽ tức giận tại đây! Nhưng lại không ngờ vậy mà ngay lúc này trông cô vẫn khá bình tĩnh.

Quả nhiên trong những năm qua, Lâm Thiển Hạ cũng đã trở nên khác trước.
“Quân Lâm và Nhan Nhan đâu rồi?” Tống Cầm tò mò hỏi.
“Anh ấy đưa Nhan Nhan đi rửa tay rồi.” Lâm Thiển Hạ mỉm cười trả lời một câu.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn ôm một bé gái đáng yêu từ ngoài cửa bước vào.
Lâm Mộng Di lập tức nâng mắt lên, tim đập rộn ràng.

Quả nhiên anh ấy chính là anh chàng đẹp trai lần trước mà cô ta gặp trong nhà hàng.
Quyền Quân Lâm ôm con gái tiến vào trong thì trông thấy hai người thừa ra, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi kinh ngạc.

Ngược lại anh chưa hề nghe Lâm Thiển Hạ nói rằng sẽ để cho hai mẹ con này cùng tới đây.
“Quân Lâm, con mau đến đây ngồi đi.

Con đưa Nhan Nhan cho mẹ.” Tống Cầm nhận lấy cô cháu gái nhỏ, bà ấy lập tức đùa với cô bé rồi cả hai cùng bật cười.
Thiệu Thu và Lâm Mộng Di nhìn thấy cảnh tượng này, lòng đố kị không khỏi dâng lên từ đáy lòng bọn họ dành cho Lâm Thiển Hạ.

Năm đó, cô ấy tình cờ ngủ với một người lạ mặt vậy mà lại chính là cậu chủ nhà họ Quyền.

Hơn nữa, cô ấy còn sinh ra đứa bé này, cũng bởi vì đứa bé này mà người nhà họ Quyền yêu thích cô ấy như thế.
Vì sao một chuyện tốt như vậy lại có thể xảy ra với cô ấy?
“Đứa bé thật đáng yêu! Dáng dấp thật xinh đẹp, đứa bé này thực sự rất giống với người nhà họ Quyền các người.” Thiệu Thu nói vài lời xã giao.
“Đúng, con bé này giống Quân Lâm và cũng giống Thiển Hạ, giống mỗi người một nửa.” Tống Cầm gật đầu, bà ấy không hiểu rõ hai mẹ con Thiệu Thu cho nên bà ấy cũng xem bọn họ là thông gia.


Lâm Bằng âm thầm trừng mắt liếc Thiệu Thu, tất nhiên là ông ấy trách cứ bà ta tới đây làm loạn.

Chỉ có điều, Thiệu Thu hơi uất ức nhìn lại về phía ông ấy.
Lâm Mộng Di đang cầm ly trà ở trên tay, cô ta không khỏi vén mái tóc xoăn của mình, tự nhiên làm một chút động tác nhỏ quyến rũ người khác.
Đối với cô ta mà nói, bây giờ cô ta đã không còn vẻ xinh đẹp tươi trẻ ở bốn năm trước.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, bây giờ cô ta cũng là người phụ nữ đã ly hôn, cô ta vẫn hy vọng có thể khơi dậy sự chú ý của Quyền Quân Lâm.
Trông thấy một người đàn ông như Quyền Quân Lâm thì làm sao cô ta có thể còn nhớ đến một tên cặn bã như Sở Trạch Hiên!
“Thiển Hạ, con giới thiệu lại đi! Chúng ta còn chưa biết rõ về người nhà của con.” Tống Cầm nói với Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ gật đầu, cô ấy đưa tay chỉ về phía ba mình ở bên cạnh: “Đây là ba của con – Lâm Bằng, bên cạnh là mẹ kế của con – Thiệu Thu, bên cạnh mẹ kế là con gái của dì ấy – Lâm Mộng Di.”
“Xin chào mọi người, tôi thật sự rất vui trong lần đầu gặp mặt này.

Sau này, hai nhà chúng ta chính là người một nhà.

Lần gặp mặt này, chúng ta cùng bàn bạc hôn lễ của Thiển Hạ và Quân Lâm.” Tống Cầm vẫn cực kỳ khách sáo với những người nhà này.
Thiệu Thu lập tức bật cười: “Đúng rồi! Khi Thiển Hạ ở nhà chúng tôi cực kỳ tốt, con bé cũng rất may mắn khi có thể gả vào nhà họ Quyền của ông bà!”
Lâm Thiển Hạ chỉ muốn nôn khi nghe qua những lời giả tạo và tanh tưởi này, chỉ là cô không biết hai mẹ con Thiệu Thu nghĩ gì khi đến đây.
Dựa trên sự hiểu biết của cô đối với hai mẹ con này, nếu như không có chuyện có lợi cho họ thì tuyệt đối bọn họ sẽ không bao giờ tham gia cuộc vui.
Ánh mắt lạnh nhạt của Quyền Quân Lâm quét qua người một cặp mẹ con này, ba mẹ anh không biết đến chuyện bọn họ đã từng làm qua trước kia, nhưng anh lại biết rõ rành rành.
Chỉ có điều, anh cũng không muốn để cho Lâm Thiển Hạ có bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào ở trước mặt ba mẹ mình cho nên anh đành phải chịu đựng trước.
Quyền Quân Lâm nhẹ nhàng đặt tay ở dưới bàn, rồi nắm lấy tay của Lâm Thiển Hạ, trong ánh mắt anh toát ra sự an ủi.
Lâm Thiển Hạ cười một tiếng và lắc đầu với anh, tỏ vẻ rằng bản thân có thể chịu đựng được..


Bình Luận (0)
Comment