Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 61



Đang nghĩ nghĩ đã thấy từ trên tầng đi xuống một bóng người màu rắng, vẫn mặc áo ngủ, tóc rối bù, nếu không phải có khuôn mặt xuất sắc thì người đàn ông lôi thôi như anh ta sẽ không có cô gái nào để ý.
Dạ Trạch Hạo đứng trong phòng khách nhìn cô sau đó lười biếng ngồi xuống sô pha, hiển nhiên không ngủ tốt, nhắm mắt lại nói:
– Làm bữa sáng cho tôi đi.
– Hôm qua anh thức khuya?
Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
– Chơi trò chơi?
Dạ Trạch Hạo không giấu diếm gì nói.
Tô Lạc Lạc hơi choáng váng, game online hiện nay đang thống trị thế giới nhưng không ngờ một ngôi sao nổi tiếng như anh ta cũng tham gia, cô không biết phải nói thế nào.
Tô Lạc Lạc đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho anh ta, trong đầu nghĩ đến những lời đáng giận Long Dạ Tước nói hôm qua, cái gì mà mười hai giờ đến phòng anh.

Người đàn ông này thiếu phụ nữ không tìm Tô Vũ Phỉ sao?
Cô tức chết mất, còn vô duyên vô cớ nợ anh một trăm năm mươi vạn.

Kẻ có tiền ai cũng không thể trêu vào.
Dạ Trạch Hạo trả Tô Vũ Phỉ một trăm vạn giúp cô.


Tô Lạc Lạc cảm thấy cô nên sống ở thế giới của người bình thường, nếu không trái tim cô sẽ không chịu đựng được.
Nấu bữa sáng xong cô nghĩ nghĩ hỏi Dạ Trạch Hạo:
– Tôi có phải giặt quần áo cho anh không?
Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn cô:
– Không cần, trợ lý của tôi hai ngày sẽ đưa đến tiệm giặt một lần.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có trách nhiệm hỏi một chút, nghe thấy anh đưa đến tiệm giặt là tốt rồi, miễn phải ngại ngùng.

Không phải là vợ chồng giặt quần áo là chuyện rất riêng tư.
– Lát nữa theo tôi ra ngoài.
– Đi đâu?
– Đến công ty tôi.
Dạ Trạch Hạo vừa nói vừa ăn mì nhồm nhoàm như là rất đói.
Tô Lạc Lạc hiện giờ là người của công ty anh ta cũng không biết công ty anh ta như thế nào.
Ăn cơm xong, đồ trang điểm của Tô Lạc Lạc vẫn ở đây, Dạ Trạch Hạo thay đồ xuống tầng, ngồi trên sô pha để cô chăm sóc khuôn mặt.

Tô Lạc Lạc tạo cho anh một kiểu tóc sành điệu, nhưng khi cô nhìn khuôn mặt anh cô cảm giác khó khăn.
Đây rõ ràng là một gương mặt đẹp trai không chút khuyết điểm, nếu cô động vào có thể hủy hoại nhan sắc của anh ta.
– Được rồi, tôi cảm giác anh rất đẹp trai.
Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng.

Thật sự không biết anh mời chuyên gia trang điểm và tạo hình làm gì, quả thực là lãng phí tiền.
Dạ Trạch Hạo nghe vậy hình như tâm tình không tốt, nhếch môi nói:
– Đi thôi.
Ngồi vào trong xe anh ta đi về trung tâm thành phố.

Dạ Trạch Hạo sở hữu một công ty nghệ sĩ và anh ta là nghệ sĩ duy nhất được công ty phục vụ.

Tất cả nhân viên công ty anh ta đều giúp anh quản lý công ty, hình ảnh cá nhân, xây dựng danh tiếng của anh ta.
Làm việc ở công ty anh ta nhất định rất nhẹ nhàng.
Bởi vì mặc dù không cần bọn họ tuyên truyền tạo thế cả ngày ở trên internet, danh tiếng của Dạ Trạch Hạo cũng rất tốt, thậm chí không có điểm đen, phim của anh được mua nhiều nhất trong giới giải trí.
Cho nên nhân viên công ty anh ta vẫn rất nhàn, lương cũng cao.
Dạ Trạch Hạo tiến vào công ty, mỗi người trong công ty đều tươi cười chào anh ta:

– Chào cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc đi sau Dạ Trạch Hạo có vẻ khiến rất nhiều người chú ý.

Mặc dù bọn họ chưa từng gặp cô nhưng cũng đã nghe được nhiều chuyện từ trợ lý của Dạ Trạch Hạo.

Dạ Trạch Hạo đối với chuyên gia trang điểm riêng này hình như rất tốt.
Ai cũng biết trong làng giải trí Dạ Trạch Hạo là một người khó gần, trừ phi là cô gái anh ta có hứng thú nếu không anh ta sẽ không có ý định lại gần hay thân thiết.
Từng có người nói Dạ Trạch Hạo là GAY, khiến cho bộ phận quan hệ xã hội của anh phải cho anh tham gia tiết mục với nữ minh tinh, cũng tạo một số tin tức về đời sống riêng của anh trên Internet, làm mất tin đồn GAY kia.
Tô Lạc Lạc đi vào một phòng làm việc rộng lớn sáng ngời, không khỏi kinh ngạc.

Công ty của Dạ Trạch Hạo rất lớn, hơn nữa mỗi nhân viên đều rất nhiệt tình, họ nhìn cô cũng hơi lạ.
Có lẽ là cô là người mới.
– Cô Tô, phòng làm việc của cô ở đây.
Chị Mai, người đại diện dẫn cô vào một phòng làm việc rộng,
– Tôi cũng có phòng làm việc?
Tô Lạc Lạc kinh ngạc cười hỏi.
– Có chứ.

Cậu Dạ của chúng ta đã mua toàn bộ tầng này của tòa nhà, chỗ chúng ta có rất nhiều văn phòng trống, cô đương nhiên có một gian.
Chị Mai nói xong quay ra nói tiếp với cô:
– Lát nữa cậu Dạ có tham gia hoạt động cắt băng, cô đi cùng đo.
– Cắt băng?
– Đúng 12 giờ đúng, đây là lễ cắt băng khánh thành do chính quyền tổ chức, cậu Dạ là ngôi sao duy nhất được mời tham gia, rất long trọng, cô chuẩn bị một chút chúng ta cần phải đi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt:
– Tôi trang điểm cho anh ta thế nào?
– Anh ấy không thích hóa trang, nhưng hôm nay nhìn anh ấy cũng rất có tinh thần, không thành vấn đề.
Chị Mai cười nói, cô đương nhiên biết ý nghĩa của Tô Lạc Lạc đối với Dạ Trạch Hạo căn bản không phải ở công việc của cô.
Trong phòng làm việc xa hoa trên tầng cao nhất của tập đoàn Long Thị.
Trợ lý riêng của Long Dạ Tước bước vào nhắc nhở người đàn ông đang xem tài liệu ở bàn làm việc:
– Tổng giám đốc Long, còn nửa tiếng nữa là đến giờ của lễ cắt băng, anh nên chuẩn bị lên đường.
– Ừ.
Long Dạ Tước đáp.

Trong văn phòng của Dạ Trạch Hạo, anh ta nhìn chị Mai hỏi:
– Anh ta sẽ xuất hiện chứ?
– Tôi tin rằng Long Dạ Tước sẽ không từ chối lời mời của chính quyền, nhất định tham gia đúng giờ.
– Được, cô dẫn Tô Lạc Lạc đi chọn một bộ quần áo, tôi muốn cô ấy đứng bên cạnh tôi.
Dạ Trạch Hạo dặn dò.
Tô Lạc Lạc bị Chị Mai gọi đến một gian trưng bày quần áo.

Trang sức ở đây đều là đặt riêng cao cấp.

Tuy bộ váy hôm nay cô mặc cũng rất được nhưng lễ cắt băng hôm nay cô phải mặc chính thức hơn một chút.
– Cô Tô, lát nữa cô cần đi cùng cậu Dạ tham gia một lễ cắt băng, cô hãy đổi một bộ lễ phục chính thức đi.
Chị Mai vừa nói vừa cầm một bộ váy gợi cảm đến.
– Thử cái này một chút.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc
– Tôi cần lên sân khấu với anh ấy?
– Đúng vậy, đây là cậu Dạ dặn dò.
Tô Lạc Lạc đành phải cầm váy vào trong phòng thử đồ.

Khi cô đi ra, mắt chị Mai sáng lên, dáng người Tô Lạc Lạc không tồi, tuy rằng mảnh khảnh nhưng nơi cần đầy đặn cũng không thiếu chút nào.
Sinh hai đứa con, có có thể có dáng người như cô thật sự làm người khác hâm mộ.
– Hơi hở hang.
Tô Lạc Lạc ôm ngực nói.
– Không, đây là bộ lễ phục hở tiêu chuẩn.
Chi Mai giúp cô sửa sang lại một chút
– Cho cô mười phút, tự trang điểm, xong chúng ta sẽ xuất phát.
Tô Lạc Lạc gật đầu cô không khỏi lo lắng..


Bình Luận (0)
Comment