Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 78



Nhưng anh mời cô cũng không khách khí, gọi một hồi không cần nhìn giá.
– Mẹ con và anh muốn ăn kem.
– Chỉ gọi cho con một ít, không thể ăn nhiều.
Tô Lạc Lạc cũng chiều con gái.
Gọi món xong, người phục vụ cười nói:
– Chào anh chị, hôm nay nhà hàng chúng tôi có một hoạt động, vì hôm nay là 14/6 là ngày hội hôn, nếu anh hôn chị một cái chúng tôi sẽ có quà tặng.
Tô Lạc Lạc nghe xong lập tức xấu hổ, vội vàng xua tay nói:
– Cám ơn, không cần.
– Mẹ, con muốn…
Tô Tiểu Hinh lập tức hét lên, cô nghe thấy dược tặng quà thì hào hứng.
– Không cần, thật sự không cần.
Tô Lạc Lạc nhìn người phục vụ mong cô nhanh rời đi.
– Chỉ cần một cái hôn là được thưa chị.
Người phụ vụ cười nói, nghĩ thầm, rõ ràng đều có con còn ngại gì? Hơn nữa chồng cô ấy còn là người rất đẹp trai.
– Ba, mau đến hôn mẹ đi, Tiểu Hinh muốn quà tặng.

Tô Tiểu Sâm cũng cổ vũ ba mình.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nhếch môi, giống như không ngại hôn cô một chút, bởi vì con gái thích quà lý do này cũng đủ lớn.
Tô Lạc Lạc thấy anh đứng dậy lập tức cũng đứng dậy theo, hơn nữa cảnh cáo:
– Anh dám hôn tôi xem.
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh cô, Tô Lạc Lạc thấy trốn không thoát đành phải nhỏ giọng nói:
– Hôn trán là được.
Long Dạ Tước dùng tay nâng cằm cô lên, hôn một cái lên cặp môi đỏ mọng của cô.

Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, cảm xúc ấm áp trên môi khiến mặt cô đỏ lên, cô đẩy anh ra.

Trời ạ, trước mặt con gái bị anh hôn, cô thật mất mặt.
– A, dì ơi ba con hôn mẹ con rồi có thể tặng bọn con quà chưa?
Tô Tiểu Sâm nhìn người phục vụ hỏi.
– Đương nhiên có thể.
Nói xong cô cười lấy ra trong ngăn kéo bên cạnh một hộp quà đưa cho Tô Tiểu Hinh.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống xong tay liên tục lau môi, người đàn ông đối diện thấy biểu hiện của cô khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cô gái này có ý gì?
Tô Tiểu Hinh mở quà tặng ra:
– Oa, thật đẹp.
Hóa ra một bông hoa hồng bằng thủy tinh, được làm rất tinh ảo, ở giữa còn khắc chữ tiếng anh.
Tô Lạc Lạc nghĩ cô hi sinh một cái hôn đổi lấy cô không thoải mái nhưng nhìn con gái vui vẻ cười không ngậm được mồm cô cũng không so đo.
– Vừa rồi rõ ràng tôi nói hôn trán.
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện lên án.
– Tôi thích hôn hay không là tự do của tôi.
Long Dạ Tước nhướng mày cười đắc ý.
Tô Lạc Lạc không nói gì, cắn môi.

Trời ạ, sao lại chọn hôm nay ra ngoài ăn cơm.

Nếu bình thường chắc chắn sẽ không có chuyện này.
Đồ ăn được mang lên, bốn người đều ăn bít tết và một bàn đồ ăn nhẹ.


Tô Lạc Lạc đang đói, con trai và con gái đều muốn tự mình cắt thịt nên cô thật mừng, cô ngồi đối diện với ai đó cho nên khi ngước mắt là nhìn thấy nhau.
Tô Lạc Lạc cũng không vui vẻ nhìn anh ánh mắt hung hăng oán giận.

Còn người đàn ông đối diện nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không nhìn ra cảm xúc gì.
Bữa tiệc lớn mỹ vị bắt đầu.
Nhưng đối với một người nào đó hôm nay căn bản là ngày hủy diệt sinh mệt, người đó chính là Tô Vũ Phỉ.

Từ khi đi ra khỏi biệt thự của Long Dạ Tước cô căn bản không có mặt mũi nào về nhà, bởi vì về nhà mẹ cô sẽ hỏi cô nên nói thế nào đây?
Cô vẫn là cô con gái xinh đẹp cao ngạo trong lòng ba mẹ.

Cô đã làm hỏng cuộc đính hôn của mình và Long Dạ Tước, lại bị anh đuổi ra khỏi nhà căn bản không có mặt mũi gặp người nhà.
Cung may, khó khăn trước đó đã được nhà họ Long giải quyết.

Công ty của ba cô cũng phát triển vững vàng.

Dù Tô Vũ Phỉ không thiếu tiền tiêu nhưng cô vẫn có giấc mơ của mỗi cô gái đó là gả cho người giàu nhất Trung Quốc, trở thành mợ chủ nhà họ Long.
Lúc này cô đang hẹn một người bạn tốt để say khươt trong quán bar.
– Vũ Phỉ, sao cô lại có thể thất bại trước một đứa con riêng chứ? Cô chính là cô chủ nhà họ Tô, cô ta là cái thá gì.
Một cô gái khêu gợi khuyên nhủ cô ta.
– Cô ta không là thá gì, nhưng cô ta sinh cho anh ấy hai đứa con, tôi có thể làm gì được/
Tô Vũ Phỉ cầm một chén rượu tức giận nói.
– Vũ Phỉ, sao cô càng sống càng nhát gan vậy.

Ai dám ngăn đường tôi tôi sẽ loại trừ họ, dù sao chuyện này có tiền cũng dễ, cô trực tiếp khiến cho cô ta biến mất khỏi thế giới này đi.
– Cô nói gì?
Tô Vũ Phỉ nhìn người bạn hỏi.
– Tôi nói với cô, nếu không cô dạy cho cô ta một bài học, cô ta luôn kiêu ngạo trước mặt cô và làm cô tức giận.

Long Dạ Tước không phải thích con gái sạch sẽ sao, cô trực tiếp tìm mấy người cưỡng bức cô ta, xem Long Dạ Tước còn có thể nói gì.
Trong mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên một tia hận thù, nhưng cảm thấy ý tưởng của người bạn cũng không tồi, cô chỉ lo tức tiaạn không nghĩ tới phải trừng phạt Tô Lạc Lạc thế nào.
Đúng, Long Dạ Tước luôn thích phụ nữ sạch sẽ, phụ nữ không sạch sẽ anh ấy không quan tâm.


Nếu Tô Lạc Lạc bị người khác cưỡng bức, lại để cho Long Dạ Tước biết thì đời này Tô Lạc Lạc đừng nghĩ lên giường Long Dạ Tước.

Bởi vì anh sẽ chán ghét.
– Tiểu Băng, vậy cô nói xem tôi nên làm gì bây giờ?
– Đơn giản, tôi quen mất đại ca giang hồ, bọn họ chuyên làm mấy chuyện này.

Chỉ cần cô trả tiền, tuyết đối họ sẽ làm việc sạch lẽ kín đáo.

Chuyện của cô nhiều nhát chỉ một hai trăm vạn thôi.
Tô Vũ Phỉ vừa nghe đến một hai trăm vạn, đối với cô mà nói cũng không coi là số tiền lớn, cô cười lạnh nói:
– Được, cô liên hệ giúp tôi, tôi muốn nhanh chóng cưỡng bức Tô Lạc Lạc, khiến cho cô ta không còn mặt mũi sống trên đời này.
Cô gái tên là Tiểu Băng hút một hơi thuốc, phun khói tự tin cười nói:
– Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Hận thù tràn ngập trong mắt Tô Vũ Phỉ.

Nếu có thể cô thật sự muốn làm cho Tô Lạc Lạc biến mất trên thế giới này, cô không có được Long Dạ Tước, thì không ai có thể có được anh.
Chín giờ tối.
Xe của Long Dạ Tước dừng ở biệt thự, Tô Tiểu Hinh ôm quà trong ngực đã ngủ, Tô Lạc Lạc cầm lấy quà lại bị cô bé ôm trở lại.
Tô Tiểu Sâm cũng buồn ngủ, bình thường đều là 9 giờ đã ngủ, mà trưa nay hai đứa trẻ đều không ngủ trưa.
Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước mỗi người bế một đứa lên tầng.

Tô Lạc Lạc cởi giày cho bọn chúng sau đó mang nước ấm đến rửa chân và lau người cho chúng.
Long Dạ Tước đứng bên cạnh cũng ăn ý giúp cô đỡ bọn trẻ, để cô dễ dàng lau người cho chúng..


Bình Luận (0)
Comment