Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 97



“Được rồi, hoàn hảo.” Tô Lạc Lạc hài lòng nhìn anh ta.
“Có phải là đã bị tôi mê hoặc rồi?” Dạ Trạch Hạo chớp mắt quyến rũ nhìn cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cười tủm tỉm: “Anh làm ơn nhanh chóng đi ra khỏi cơn mộng đi!”
Dạ Trạch Hạo có chút chán nản nhìn cô: “Tại sao em lại không có cảm giác với những anh chàng đẹp trai nhỉ?”
“Từ nhỏ tôi đã theo dõi con trai mình lớn lên.

Tôi miễn nhiễm với những chàng đẹp trai.

Trong lòng tôi, con trai tôi là người đẹp trai nhất.” Tô Lạc Lạc cười đáp.
Câu nói này khiến Dạ Trạch Hạo không thể phản bác, quả thực tên nhóc Tô Tiểu Sâm lớn lên nhất định sẽ vượt qua anh ta.
“Được rồi, lát nữa cùng tôi đi ăn bữa sáng, sau đó đến công ty, khoảng mười giờ tôi đi dự lễ kỷ niệm một thương hiệu, em đi cùng với tôi.”
Trong lòng Tô Lạc Lạc nghĩ, nhất định đây phải là thương hiệu quốc tế mà anh ta là người đại diện! Cô đột nhiên cũng thích tham gia loại hoạt động này, dù sao thì cô cũng rất thích hàng hiệu!

Nhà họ Long.
Xe của nhà họ Tô đã tới, họ lái hai chiếc xe con màu đen, Tô Vĩ Khâm một chiếc, Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ một chiếc.
Đứng trước cổng nhà họ Long uy nghiêm, Tô Vĩ Khâm rất hy vọng cuộc hôn nhân của con gái mình sẽ được tiếp tục tiến hành.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Tô Vũ Phỉ: “Con ăn nói cẩn thận một chút, không được nói lung tung.”
“Ba, con đương nhiên biết phải làm sao?” Tô Vũ Phỉ gật đầu, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhất định là có chuyện gì đó cô ta vẫn chưa nói với ba mẹ!
Uông Nguyệt Dung trừng mắt nhìn chồng: “Long lão phu nhân rất thích con gái, ông lo lắng cái gì?”
Sáng sớm nhà họ Tô đã gọi điện thoại tới.

Lúc này, nhà họ Long đang bận chào hỏi bọn họ, Tưởng Nhân đã ra ngoài tiếp đón.
“Bà sui gia, bà sao lại đi ra, chúng tôi đi vào là được rồi.” Uông Nguyệt Dung cười nắm lấy tay bà, vẻ mặt rất trìu mến.
“Bác gái.” Tô Vũ Phỉ cũng khôn khéo hiểu chuyện chào hỏi.
“Đều đến cả rồi, mời vào nhà đi! Từ sau tiệc đính hôn lần trước, chúng ta không có buổi gặp gỡ nào nữa, một lát sẽ cùng nhau nói chuyện vui vẻ.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn qua đây trò chuyện vui vẻ.” Uông Nguyệt Dung cười nói.
“Dạ Tước đã về chưa?” Tô Vĩ Khâm tò mò hỏi.
“Vừa gọi điện thoại cho nó rồi, nó đang trên đường về, một lát nữa sẽ đến nơi thôi, mọi người vào uống trà!”
Người nhà họ Tô vừa bước vào sảnh, tinh thần của Long lão phu nhân thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế bành và tươi cười chào họ.
“Quý hóa quá! Mọi người đến rồi.”
“Lão phu nhân sức khỏe thật tốt.”
“Cũng may cái xương già này vẫn có thể bám trụ được.” Long lão phu nhân năm nay đã tám mươi hai tuổi, thuộc típ phụ nữ thành đạt đã trải qua mấy thời đại, đồng thời, bởi vì bà có địa vị cao trong thời gian dài, lời nói của bà cũng trở nên rất quyền lực và có trọng lượng .
Nền tảng trăm năm của Tập đoàn Long thị cũng giao cho bà quản lý.

Bởi vậy, khí chất của người phụ nữ này vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ.
“Lão phu nhân, bà sẽ là người sống lâu trăm tuổi.” Uông Nguyệt Dung cũng cười lấy lòng bà.
Long lão phu nhân xua tay: “Sống lâu như thế cũng là khổ, cứ để thuận theo tự nhiên đi!”.
Tô Vĩ Khâm ngồi bên cạnh Long Sở Hùng, hai người bắt đầu nói chuyện làm ăn, còn Uông Nguyệt Dung thì ngồi bên cạnh Tưởng Nhân.
“Nguyệt Dung, thật vất vả cho em rồi, đã phải chịu đựng phần khổ cực đó.” Tưởng Nhân nhỏ giọng nói về vấn đề này.

Uông Nguyệt Dung nghe xong ngay lập tức hiểu ra bà đang ám chỉ điều gì, đương nhiên là việc chồng bà ta có nhân tình bên ngoài, bà ta thở dài nói: “Còn có thể làm gì được chứ? Đều là vợ chồng già rồi, cứ sống như vậy đi! Tôi bây giờ chỉ mong con gái hạnh phúc.


“Ngữ Phù là một cô bé tốt và hiểu chuyện.

Chúng tôi đều thích con bé.” Tưởng Nhân cười nói.
“Chỉ là hôn sự của con bé và Dạ Tước bị Tô Lạc Lạc kia đến làm loạn, đến bây giờ, vẫn chưa biết làm thế nào! Những người thân của chúng tôi đều mong chờ có một tiệc cưới vui vẻ nữa!”
“Tôi biết, việc đính hôn là do Dạ Tước đã làm không tốt, vì vậy, tôi đồng ý để bọn nhỏ không làm tiệc đính hôn nữa mà sẽ tiến hành tổ chức tiệc cưới luôn.” Trong lòng Tưởng Nhân có chút áy náy.
Tô Vũ Phỉ ngồi ở một bên nghe thấy, trong lòng thầm vui mừng.

Hiện tại nha họ Long đang mong cô ta được gả cho Long Dạ Tước.

Long Dạ Tước là một người con có hiếu, sẽ theo lệnh của ba mẹ kết hôn cùng cô ta!
“Ôi! Năm năm trước, chúng tôi không ngờ Tô Lạc Lạc lại táo bạo đến mức chạy vào phòng Dạ Tước làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến mọi người chê cười rồi.”
“Hai đứa nhỏ rất đáng yêu, chúng tôi cũng rất thích chúng, chỉ là, sau này, việc nuôi dưỡng chúng, chúng tôi hi vọng là Ngữ Phù sẽ làm điều đó.” Bây giờ Tưởng Nhân không hài lòng đối với Tô Lạc Lạc.

Năm đó, hành động của cô thật vô sỉ .
Là phụ nữ, bà thực sự không thể tha thứ cho việc cô đối xử với con trai mình như thế này.
“Yên tâm! Ngữ Phù là đứa rất tốt, nếu để con bé làm mẹ của những đứa bé đó, con bé nhất định sẽ làm tốt.” Uông Nguyệt Dung ra sức khen ngợi con gái.
Tô Vũ Phỉ ở bên có chút chột dạ, gượng gạo, cô ta thật sự không thích lũ trẻ do Tô Lạc Lạc sinh ra.
“Tô Lạc Lạc này cũng thật đúng là, rõ ràng năm đó đã làm chuyện sai.

Tôi hiện tại lo lắng cô ta đem hai đứa nhỏ ra để uy hiếp nhà họ Long với mục đích đòi tiền hoặc thứ gì đó.”
“Nếu như cô ta chỉ cần tiền, chúng tôi cho cô ta tiền là được rồi.

Thế nhưng bây giờ, cô ta không nguyện ý rời xa bọn trẻ.” Tưởng Nhân thở dài, thật ra bà biết từ nhỏ bọn trẻ đã sống với cô, lập tức chia rẽ tình mẹ con của bọn chúng, e rằng tụi nhỏ sẽ khổ.

“Đây cũng không phải là biện pháp! Tôi cũng không thể cho phép cô ta ở trong nhà của Dạ Tước được! Phải biết rằng, năm năm trước cô ta dám làm việc đó, tôi thật sự sợ rằng hiện tại cô ta sẽ dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ Dạ Tước!” Uông Nguyệt Dung nói với vẻ mặt lo lắng.
Nói đến vấn đề này, Tưởng Nhân cũng có chút lo lắng.
“Thật là một con người ti tiện, tôi thấy xấu hổ thay cho cô ta.” Uông Nguyệt Dung có chút tức giận nói.
“Bỏ đi, cứ coi như năm đó cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện đi!” Tưởng Nhân thở dài.
Đúng lúc này, tại cổng lớn nhà họ Long, Long Dạ Tước với dáng người thon dài bước vào.
Nhìn dáng vẻ trưởng thành quyến rũ của Long Dạ Tước, trong lòng Tô Vũ Phỉ như nhảy dựng lên.

Người đàn ông này, đối với cô ta mà nói lúc nào cũng giống như có sức hút của nam châm vậy.
Đây cũng là lý do duy nhất khiến cô ta có thể kiên trì theo đuổi tình cảm lạnh nhạt của anh trong năm năm qua.
Người đàn ông này quá xuất sắc, có được anh ta, cả đời này coi như mãn nguyện rồi.

Ánh mắt Tô Vũ Phỉ si mê nhìn Long Dạ Tước đi vào.

Ánh mắt của Long Dạ Tước cũng quét về phía cô ta.

Vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt lãnh khốc, căn bản không thể hiện chút tình cảm gì.
Tô Vũ Phỉ lập tức cảm thấy chột dạ.

Cô ta biết, Long Dạ Tước dường như đã biết được điều gì đó.
“Dạ Tước, con đã về rồi, con đã ăn sáng chưa?” Tưởng Nhân đứng dậy hỏi..


Bình Luận (0)
Comment