Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 21.3

Chương 21: Thành kiến đối với Tô Lạc Lạc.


Trên mặt Giang Ngật vẫn cười nhưng trong lòng lại không vui. Xem ra cô gái này đã bắt đầu ỷ vào con của mình rồi. Còn ở lại trong nhà con trai bà, nhưng con trai bà còn có hôn sự với Tô Vũ Phỉ, việc này sao có thể?


Vả lại, Tô Lạc Lạc và Tô Vũ Phỉ dù sao cũng là chị em, về lý mà nói Tô Lạc Lạc còn phải gọi con trai bà là anh rể. Trời ạ, bà cảm thấy thật loạn.


Long Dạ Tước vuốt đầu con gái, nhẹ giọng nói


– Hai đứa lên tìm mẹ trước được không? Ba nói chuyện với ông bà nội một chút.


– Vâng.


Tô Tiểu Hinh gật gật đầu, Long Dạ Tước đặt cô xuống hai đứa trẻ xoay người đi vào trong nhà.


Nhìn các con đi vào Long Dạ Tước liếc mắt nhìn cửa sổ tầng hai một cái. Lúc này, Tô Lạc Lạc đang nhìn trộm bọn họ, thấy người đàn ông nhìn về phía bên này vội vàng kéo rèm xuống.


Long Dạ Tước nheo nheo mắt nói với ba mẹ:


– Ba, mẹ, giờ hẳn hai người đã biết sao con lại hủy bỏ hôn lễ rồi.


– Sao con nhìn một cái đã nhìn ra đứa bé này là con của con? Đã làm xét nghiệm DNA chưa?


Giang Ngật tò mò hỏi. Con trai bà gặp bọn trẻ mới mấy tiếng đồng hồ, hẳn chưa kịp xác định đi.


– Chưa làm nhưng con xác định bọn chúng là con của con.


– Con không nên tự tin quá như vậy.


Long Sở Hùng trầm giọng nói.


Long Dạ Tước hơi giật mình chuyện 5 năm trước anh thật sự khó mở lời với bố mẹ.


– Có phải là vì 5 năm trước có một cô gái trộm vào phòng con không, mà cô gái này chính là Tô Lạc Lạc?


Giang Giật cố gắng nói nhỏ, sợ mấy đứa trẻ nghe được bị dọa.


Bị một cô gái ngủ cũng không có chuyện gì đáng để khoe ra.


Long Dạ Tước bị mẹ mình đoán đúng như vậy, giật mình sửng sốt vài giây:


– Mẹ, sao mẹ lại biết.


– Mẹ đương nhiên, Vũ Phỉ đã nói hết cho chúng ta.


Trong mắt Giang Ngật hiện lên chút ảo não.


Long Dạ Tước nhăn mày hỏi:


– Cô ấy nói cái gì?


– Cô ấy nói 5 năm trước, trong một tiệc rượu, cô ấy đăng ký phòng cho con nghỉ ngơi, thẻ phụ trong tay cô ấy bị người khác trộm nhất, mà người trộm thẻ phòng này chính là Tô Lạc Lạc. Cô ta cố ý vào phòng của con, Tô Lạc Lạc là con gái riêng của Tô Vĩ Khâm. Cô ta muốn báo thù ba của Vũ Phỉ cùng người nhà của ông ta.


Giang Ngật càng nói, càng cảm thấy tức giận. Con bà bị hãm hại như vậy, làm mẹ làm sao có thể dễ chịu.


Vả lại, vạn nhất Tô Lạc Lạc có tật xấu gì thì sao? Có bệnh truyền nhiễm HIV gì đó chẳng hạn? Một cô gái có thể làm ra chuyện này cũng quá vô sỉ.


Long Dạ Tước nhăn mày, anh không nghĩ Tô Vũ Phỉ lại đi trước một bước đến nhà họ Long nói xấu Tô Lạc Lạc. Còn buổi tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh lúc ấy cũng không điều tra, hiện giờ chỉ sợ bí mật này cũng chỉ có Tô Lạc Lạc cùng người nhà họ Tô biết.


Nhưng có một việc Long Dạ Tước cũng chắc chắn, đêm hôm đó là đêm đầu tiên của Tô Lạc Lạc. Anh mệt mỏi ngủ, nếu không phải bởi vì khi anh tỉnh lại phát hiện trong tay nắm một mặt dây truyền chỉ sợ anh cũng cảm thấy tối hôm qua mình ngủ với Tô Vũ Phỉ.


Chỉ là khi Tô Vũ Phỉ muốn hôn anh, hơi thở không phải hơi thở của cô gái sạch sẽ tối hôm qua làm anh ta phát hiện, tối hôm qua tuyệt đối không phải anh ngủ với Tô Vũ Phỉ mà là cô gái trẻ trung cười vui vẻ trên ảnh trong mặt dây truyền.


Tô Vũ Phỉ làm bộ phía dưới của mình bị đau lại cố ý xốc chăn lên để anh nhìn thấy vết máu bên trên kia. Giọng cô ta tỏ vẻ đây là lần đầu tiên của mình, nhưng trên cổ cô vẫn đeo một chiếc dây truyền kim cương đầy đủ. Nếu không phải trong tay còn nắm mặt dây truyền kia có lẽ Long Dạ Tước thật sự bị kỹ thuật diễn của cô lừa.





Chương 22: Thân phận con riêng.





Cuối cùng, anh vẫn điều tra về cô gái trên ảnh chụp, đó là con gái riêng của nhà họ Tô, một cô gái có tên là Tô Lạc Lạc.


Anh cũng biết đêm đó nhà họ Tô đã sắp xếp ra trò này. Ít nhất Tô Lạc Lạc vì sao đến phòng của anh, đưa cho anh lần đầu tiên sau đó chuyện gì cũng không muốn biết. Tóm lại, 5 năm vừa qua Tô Vũ Phỉ đã nghĩ mọi cách muốn gần gũi anh nhưng đều bị anh từ chối.


Mãi đến hôm đó thấy Tô Lạc Lạc xuất hiệntrong buổi tiệc, còn có hai đứa trẻ dễ thương kia anh mới phát hiện, đêm 5 năm trước, ngoài việc để lại cho anh một buổi tối tuyệt vời thỏa mãn cả thể xác và tinh thần thì trong cơ thể người còn gái này còn giữ lại mầm mống của anh.


Một niềm vui ngoài ý muốn.


– Mẹ, những gì mẹ nói đều là Tô Vũ Phỉ nói cho mẹ?


Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.


– Đúng vậy. Vũ Phỉ khóc sướt mướt. Ở buổi tiệc đính hôn, con đột nhiên hủy bỏ hôn lễ, có cô gái nào không đau lòng? Con phải an ủi nó.


– Dạ Tước, chuyện bọn trẻ con định như thế nào?


Long Sở Hùng tò mò hỏi.


– Đương nhiên là để bọn chúng sống cùng con.


– Vậy Tô Lạc Lạc thì sao? Con cũng để cô ta sống cùng con sao?


Giang Ngật lập tức lo lắng hỏi. Hai đứa trẻ bà muốn nhận, nhưng cô gái kia vạn lần bà không muốn nhận.


Long Dạ Tước bình tĩnh nói


– Hai đứa trẻ không thể rời đi, cho nên cô ấy đương nhiên cũng sẽ sống cùng con và bọn trẻ.


Giang Ngật lập tức hừ một tiếng:


– Đó cũng chỉ là bây giờ, sau này chúng ta sẽ từ từ đưa đứa nhỏ về để nuôi. Vả lại, hôn ước của con và Vũ Phỉ vẫn còn. Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Vũ Phỉ, ở trong nhà con còn ra cái thể thống gì?


Long Sở Hùng đồng ý:


– Mẹ con nói đúng, thân phận của cô ta không thể sống cùng một chỗ với con, phải rời đi.


– Nếu cô ấy phải đi, hai đứa trẻ nhất định sẽ đi theo cô ấy. Ba, mẹ, ba mẹ nghĩ cho hai đứa trẻ một chút. Bọn chúng vừa mới biết đến sự tồn tại của người cha là con.


Long Dạ Tước dừng một chút tiếp tục nói:


– Cũng không thể vừa mới gặp mặt đã khiến con và bọn trẻ tách ra.


Việc này vợ chồng Long Sở Hùng cũng cảm thấy khó xử. Đối với hai đứa cháu, nhà họ Long bọn họ nhất định phải giữ. Vả lại, con cháu nhà họ Long sao có thể để một cô gái xấu xa nuôi nấng? Nếu hai đứa đủ thông minh, tương lại chính là phải kế thừa công ty.


Tô Lạc Lạc vốn là người có tính toán, nhỡ sau này tài sản của nhà họ Long đuổi chủ thì sao? Cho nên, phải chia rẽ cô ta và đứa trẻ, nhất định phải làm thế.


– Ba, mẹ, hai người về trước đi, chờ hai hôm nữa con sẽ dẫn bọn trẻ về gặp bà nội. Hai người cũng thay con khuyên bà nội để bà đừng giận.


Giang Ngật lập tức hừ một tiếng


– Sao? Mẹ không thể gặp mẹ bọn trẻ sao? Đêm nay mẹ và ba con sẽ ở lại đây ăn cơm tối xong mới đi.


– Mẹ, trước tiên hai người đừng làm khó dễ cô ấy.


Long Dạ Tước còn không biết mẹ mình suy nghĩ gì sao?


Tô Vũ Phỉ đã nói xấu Tô Lạc Lạc. Trong lòng họ Tô Lạc Lạc là một cô gái xấu xa. Lúc này trong lòng ba mẹ anh chắc chắn không thích cô. Mà mẹ anh chắc chắn muốn trấn áp cô ấy.


– Làm sao vậy? Tô Lạc Lạc có ma lực gì mà con bảo vệ cô ta như vậy? 5 năm trước, cô ta làm ra chuyện như vậy con không hận cô ta?


Giang Ngật có chút buồn bực vì con trai bảo vệ Tô Lạc Lạc.


Long Dạ Tước đột nhiên phì một tiếng, cười nhìn mẹ mình nói:


– Mẹ, cho dù 5 năm trước cô ấy ngủ con, nhưng con trai của mẹ cũng không có hại.


Sắc mặt Long Sở Hùng trầm xuống, có chút tức giận nói:


– Nói chuyện kiểu gì vậy?


– Được rồi ạ, ba mẹ trở về đi. Bọn trẻ vừa biết con, hai người đừng làm phiền con nữa.


Long Dạ Tước nói xong ôm ba mẹ đến bên cạnh xe, tự mình mở cửa để họ ngồi vào xe.


Giang Ngật khi lên xe không quên nhắc nhở con mình:


– Dạ Tước, lời không hay mẹ muốn nói trước, con ngàn vạn lần đừng bị Tô Lạc Lạc mê hoặc, phải cẩn thận với cô ta.


– Mẹ, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, không cần lo lắng như vậy.


Long Dạ Tước an ủi một tiếng khoát khoát tay với bọn họ để bọn họ rời đi.


Xe của Long Sở Hùng cùng Giang Nhân rời đi.





Chương 23: Tình yêu thương của ba.





Trên xe tâm trạng của Giang Ngật cùng Long Sở Hùng vẫn không ngừng kích động. Hai đứa cháu xuất hiện trước mặt, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.


Long Dạ rảo bước vào phòng khách sau đó lập tức lên tầng.


Trong phòng Tô Lạc Lạc hai đứa nhỏ đang ngồi trên giường. Tô Tiểu Hinh thấy Long Dạ Tước bước vào lập tức từ trên giường nhảy xuống.


– Tiểu Hinh…


Tô Lạc Lạc vừa không chú ý một cái đã thấy con gái nhảy khỏi giường.


Còn Long Dạ Tước chuẩn xác môm con bé vào ngực cũng không khỏi cười nói


– Tiểu Hinh, không được như vậy, nhỡ ba không bắt được con con có thể bị ngã xuống đất.


– Con tin tưởng ba.


Cô nhóc kia cười cười nói.


Tim Long Dạ Tước ấm áp lên, nhẹ véo mũi con gái nói:


– Ngoan, sau này không được làm vậy.


– Vâng, ba, ông bà nội đi rồi ạ?


Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.


– Bọn họ có việc đi trước, lần sau lại đến đây thăm các con.


– Được.


Tô Tiểu Hinh nói xong buông tay ôm cổ ba, cầm đồ chơi nói với Tô Tiểu Sâm ở bên cạnh:


– Anh, chúng ta ra ngoài chơi được không?


– Đi thôi, đồ chơi của bọn con sẽ nhanh đến đây.


– Đồ chơi? Ba mua đồ chơi cho bọn con sao?


– Đúng, ba đã đem tất cả món đồ chơi ở cửa hàng đến đây cho bọn con.


Long Dạ Tước trìu mến nói.


– Oa, con thích búp bê xinh đẹp, bút vẽ, còn cả xe đạp nữa…


Tô Lạc Lạc vẫn còn muốn không để ý tới người đàn ông xa lạ này. Nhưng lúc này nghe được anh yêu chiều bọn trẻ, trong lòng cô thầm lo lắng. Hai đứa trẻ sống cùng cô và được giáo dục rất tốt, đến chỗ của người đàn ông này có thể bị làm hư hay không?


– Ba, mẹ, hai người nói chuyện đi, con dẫn em gái ra ngoài chơi.


Tô Tiểu Sâm nói xong trừng mắt nhìn ba một cái


– Không được bắt nạt mẹ!


Long Dạ Tước có cảm giác bị uy hiếp một cách bất đắc dĩ, cười nói


– Yên tâm, ba sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con.


Cô gái đang ngồi trên giường nghe được những lời này lập tức cả người căng thẳng. Những lời này sao cô nghe lại có ý khác?


Hai đứa nhóc lập tức đi ra ngoài vui chơi.


Trong phòng, nháy mắt chỉ còn một trai một gái.


Không khí vui vẻ vừa rồi biến thành im lặng kỳ quái. Tô Lạc Lạc cụp mắt cảm giác ánh nhìn mãnh liệt trên đầu.


– Có hứng thú nói với tôi về chuyện đêm 5 năm trước không?


Long Dạ Tước muốn làm rõ ràng, tiền căn hậu quả phát sinh đêm hôm đó.


Những gì Tô Vũ Phỉ nói anh ta căn bản không tin.


Cô gái này vì báo thù nhà họ Tô mà giao đêm đầu tiên cho anh? Có một cô gái ngốc như vậy sao?


Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ đưa tay ra


– Trả lại mặt dây truyền cho tôi.


– Trừ phi cô nói cho tôi biết, đêm đó vì sao cô ngồi trong phòng chờ tôi, còn chủ động câu dẫn tôi.


Long Dạ Tước vẫn nhớ đêm hôm đó, đó cũng là lần đầu tiên của anh.


Tô Lạc Lạc vừa nghe anh nói là câu dẫn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô:


– Không có gì đáng nói, trả lại đồ vật cho tôi.


Cô thật sự không muốn nhắc lại chuyện đêm hôm đó. Đó là điều cô xấu hổ và tủi thân nhất.


Long Dạ Tước nheo nheo mắt


– Chẳng lẽ thật sự như Tô Vũ Phỉ nói, cô muốn báo thù nhà họ Tô nên cố ý leo lên giường của tôi, ngủ tôi?


Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Tô Vũ Phỉ đã nói với anh chuyện này? Nói cô cố ý đi vào căn phòng kia? Cô ta thật sự đúng là có thể đổi trắng thay đen.


Tô Lạc Lạc căn bản không muốn nhắc lại chuyện này. Cô nghiêng đầu


– Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ.





Chương 24: Gặng hỏi.





– Hay là cô có nỗi khổ riêng? Buổi sáng hôm đó tỉnh lại bên cạnh tôi là Tô Vũ Phỉ. Hai người có giao dịch gì sao?


Long Dạ Tước muốn biết sự thật, nhưng nói đến đây anh thật sự giống như người bị hại.


Tô Lạc Lạc hốc mắt đỏ lên, nghĩ đến việc mình không kịp cứu mẹ, nghĩ đến đêm hôm đó bị người đàn ông này hung hăng xé rách. Đêm hôm đó đã trở thành ác mộng trong cuộc đời của cô. Mặc dù không trách anh, nhưng buổi tối hôm đó anh thật sự làm đau cô, cũng để lại cho cô một đêm ác mộng.


Long Dạ Tước liếc mắt nhìn cô gái nhỏ mạnh mẽ đang cắn môi, có vẻ vẫn không muốn nói. Anh tiếp tục nói:


– Cô có biết không, Tô Vũ Phỉ đã nói cho cả nhà tôi 5 năm trước cô không có mắt câu dẫn tôi. Hơn nữa, cả chuyện Tô Vĩ Khâm phản bội hai mẹ con cô.


Tô Lạc Lạc nghe xong những lời này vẻ mặt đầy giễu cợt. Cô nói thế nào cũng không thể nói được như nhà họ Tô. Cô đột nhiên cảm thấy nhà họ Tô nói như vậy còn tốt hơn so với việc nói cô không biết liêm sỉ chạy đi hiến thân.


Ngủ với Thái tử gia lừng lẫy của Nhà họ Long. Rất oai phong.


Tô Lạc Lạc đột nhiên có chút đắc ý thừa nhận


– Đúng, tôi chủ động ngủ anh, anh có ý kiến gì không?


Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước hơi ngạc nhiên. Người phụ nữ này nói là thật? Cô thật sự vì báo thù bác trai nhà họ Tô mà đến ngủ hắn?


– Dùng lần đầu tiên ngủ với tôi, cô cảm thấy có đáng không?


Ánh mắt Long Dạ Tước đầy khó hiểu.


Tô Lạc Lạc nghiêng mặt đi,


– Anh quan tâm những chuyện này làm gì, chỉ cần anh nhớ kỹ, tôi ngủ anh là được rồi.


Người đàn ông đôi mắt u ám, nói


– Ngủ với tôi cô thấy rất quanh vinh?


Chết tiệt, cô gái này hiện giờ muốn khiêu khích anh ta sao? Cô thật sự cho rằng ngủ đơn giản chỉ là ngủ sao? Buổi tối hôm đó cho dù anh ta say cũng nhớ rõ đã ăn cô đến xương cốt cũng không còn. Hơn nữa còn nhớ tới cơ thể giật bắn người của cô, vặn vẹo dưới thân anh như thế nào.


– Ít nhất, trong lòng Tô Vũ Phỉ chắc chắn rất đau. Tôi đã ngủ với vị hôn phu của cô ta.


Tô Lạc Lạc có một ý định cam chịu sa đọa trong đầu.


Dù sao, nàng cũng chưa từng hi vọng xa với người đàn ông này tha thứ cho nàng. Tốt hơn hết cô cứ hào phóng thừa nhận chứng tích lịch sử vĩ đại của mình.


Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước hiện lên một tia ảo não. Cô gái này sẽ không định nói nỗi khổ năm đó của cô. Anh biết, mặc dù hiện giờ cô hào phóng thừa nhận ngủ với anh, là vì báo thù ba cô, nhưng anh không tin việc này.


Quên đi, dù cô ngủ với anh có mục đích gì không quan trọng, quan trọng là … hiện giờ hai đứa con của cô là con của anh.


– Từ giờ trở đi, tôi cho phép cô ở đây, cùng sống với bọn trẻ. Chuyện 5 năm trước, tôi hi vọng sẽ không xảy ra nữa.


Tô Lạc Lạc lập tức hiểu ra, cô cười lạnh nói


– Anh cảm thấy tôi còn muốn bò lên giường anh?


– Vậy cô không muốn sao?


Ánh mắt Long Dạ Tước thú vị, như cười như không.


Tô Lạc Lạc hừ một tiếng,


– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không ngủ người đàn ông mà Tô Vũ Phỉ đã từng ngủ, tôi ngại bẩn.


Người đàn ông trầm mặt xuống


– Cô nói cái gì…


Chết tiệt, dám chê anh bẩn? Vậy mấy năm nay cô đã có nhiều ít đàn ông?


– Tôi đồng ý cho cô sống cùng bọn nhỏ, nhưng tôi có điều kiện, anh không thể để Tô Vũ Phỉ đến đây. Nếu anh để cho cô ta đến tôi sẽ lập tức dẫn bọn trẻ rời đi.


Tô Lạc Lạc cũng không muốn gặp người nhà họ Tô, cho nên, cô muốn người đàn ông này đảm bảo cô không nhìn thấy bọn họ.


Long Dạ Tước cắn môi nói


– Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, để tôi và bọn trẻ bồi dưỡng tình cảm.





Chương 25: Đừng mơ cướp đi.


Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy như vậy lập tức cảnh giác:


– Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với bọn chúng sau đó cướp bọn chúng đi?


Long Dạ Tước nhìn cô, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, nói:


– Hai đứa trẻ là con tôi, chẳng lẽ không nên bồi dưỡng tình cảm với tôi?


Tô Lạc Lạc không biết phải nói thế nào nhưng trong lòng cô lại rất lo lắng.


– Được, ít nhất tôi sẽ không can thiệp vào việc bọn chúng sống chung cùng với anh. Bọn chúng có thể thích anh hay không phải xem anh đối với bọn chúng như thế nào. Nhưng có một chuyện anh đừng quên, bọn họ là máu thịt của tôi, nếu anh dám cướp bọn chúng đi, tôi sẽ liều mạng với anh, sau đó dạy chúng trưởng thành sau này báo thù thay tôi.


Tô Lạc Lạc uy hiếp.


Long Dạ Tước đang trầm mặt khó coi bỗng xì một tiếng cười vang.


– Không cho anh cười. Tôi nói là sự thật, tốt nhất anh phải nhớ lấy.


Tô Lạc Lạc buồn bực, không biết người đàn ông này có ý gì.


Long Dạ Tước quả thực chưa từng nghe cái gì buồn cười như vậy. Quả nhiên tuổi nhỏ nói đều là những điều ngây thơ. Anh nhịn cười, nghiêm túc nói:


– Thứ nhất, tôi sẽ không cướp bọn trẻ đi, thứ hai bọn trẻ sẽ từ từ trưởng thành và có quyền lựa chọn. Thứ ba tôi tuyệt đối yêu thương bọn chúng, cố gắng làm một người cha tốt.


Tô Lạc Lạc ngập ngừng vài giây, cảm giác không uy hiếp được anh hơi thất vọng. Nhưng anh đã hứa nên cô cũng yên tâm hơn.


Bọn trẻ còn nhỏ như vậy chúng cần một người cha, cho nên chuyện đã như vậy cô cũng không có lựa chọn nào khác, tạm thời chỉ có thể sống cùng với anh.


– Vậy được rồi, chúc chúng ta sống chung vui vẻ, cậu chủ Long.


Tô Lạc Lạc lạnh lùng nhìn anh.


Đúng vậy, ngoài quen biết về thể xác vào đêm 5 năm trước đó hôm nay mới chính thức là lần đầu tiên họ gặp mặt.


Long Dạ Tước nhướng mày,


– Như cô muốn, cô Tô.


Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.


Tâm trạng đầy lo lắng của Tô Lạc Lạc lập tức thả lỏng. Nói chuyện với người đàn ông này giống như đang trên chiến trường vậy cô phải sử dụng hết sức mạnh và lòng can đảm của mình mới có đủ dũng khí để nói với anh.


Ai, tiếp theo không biết nên làm thế nào?


Cô hơi cảm thấy mờ mịt.


Bữa tối lặng yên đến. Khi cô đang ngồi ngẩn người trong phòng, phía ngoài cửa sổ trời đã tối dần, đèn đã sáng lên, hai đứa trẻ người đầy mồ hôi chạy vào phòng, Tô Tiểu Hinh là một đứa bé thích sạch sẽ, vội kêu lên:


– Mẹ, chúng con muốn tắm.


Tô Lạc Lạc nhìn thấy hai đứa trẻ đầu đầy mồ hôi, đang thở hổn hển. Nơi này có không gian đủ lớn để bọn chúng chơi đùa. Nhìn thấy chúng vui vẻ như vậy, cô cũng cảm giác vui mừng.


– Được, mẹ tắm cho bọn con.


– Không, mẹ, mẹ tắm cho Tiểu Hinh đi, giờ con không muốn tắm cùng Tiểu Hinh, con tìm ba để ba tắm cho con.


Tô Tiểu Sâm nói xong bỏ ra ngoài.


Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng lại, Tiểu Hinh cười nói:


– Con cũng muốn được ba tắm cho.


Tô Lạc Lạc lập tức kéo tay con gái lại, cúi người giải thích:


– Tiểu Hinh, con là con gái, không thể để đàn ông tắm cho mình.


– Nhưng đó là ba con.


Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to nói.


Tô Lạc Lạc lúc này còn không thể nói nhiều chuyện với đứa nhóc, cô cúi người nói


– Mẹ tắm cho con, nhưng tối con có thể ngủ với ba được không?


Tô Tiểu Hinh chu môi hồng nhỏ nhắn lên, nói:


– Được ạ.


Tô Lạc Lạc cười nắm tay cô bé vào phòng tắm trong phòng khách.


Cô chăm sóc hai đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, tắm rửa, bón com đều cùng nhau. Hiện giờ, cô mới ý thức được, bọn trẻ đã hơn bốn tuổi, biết được khoảng cách nam nữ.


Chúng đã trưởng thành rồi.


Chương 26: Một gia đình ấm áp.


Bữa tối, Tô Tiểu Hinh mặc bộ váy đỏ dễ thương cùng Tô Lạc Lạc ngồi trên bàn ăn. Bữa tối phong phú và ngon miệng. Đầu bếp gia đình của Long Dạ Tước đều là những đầu bếp có chứng chỉ 5 sao. Bình thường phụ trách ngày ba bữa của anh.


Mà từ giờ trở đi, bọn họ phải phụ trách chính là ba bữa cơm của cả nhà này.


Khi Tô Tiểu Sâm xuống, mặc bộ đồ ở nhà màu xám, Long Dạ Tước đi sau mặc chiếc áo phông màu đen, quần âu đơn giản. Hai cha con bước xuống cầu thang màu trắng ngà nhìn rất phong độ, nhìn như ảnh trên tạp chí.


– Ba…


Tô Tiểu Hinh lao về phía Long Dạ Tước. Anh lập tức ôm lấy cô bé, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô, bước về phía bàn ăn kéo ghế dịu dàng đặt cô vào đó, anh cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.


Anh ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Lạc Lạc. Hai đứa nhỏ cũng đang nhìn nhau cười.


Tô Lạc Lạc nói với hai đứa nhỏ


– Nhanh ăn cơm đi.


– Ba, con muốn ăn tôm, ba bóc vỏ giúp con được không?


Tô Tiểu Hinh mở to mắt nhìn ba mình cầu xin.


Long Dạ Tước cười dịu dàng:


– Được, ba bóc cho conhưng.


Tô Lạc Lạc thấy con gái có Long Dạ Tước chăm sóc cô gắp cho con trai đồ ăn nó thích. Hai đứa nhỏ vừa ăn vừa cười rất vui vẻ.


Có lẽ từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi ăn cơm với cả ba và mẹ, tâm trạng rất vui, hơn nữa cả ngày hôm nay không ăn gì nhiều.


– Gần đây có trường học không? Tôi cảm thấy nên đưa bọn nhỏ đến trường.


– Mẹ, con không muốn đi học.


Tô Tiểu Hinh lập tức phản đối.


– Con không đi học vậy con muốn làm gì.


– Con muốn đi chơi.


– Không được, con và anh phải đến trường.


Tô Lạc Lạc đã cảm thấy hai đứa nhỏ bắt đầu ỷ lại, nên cần cho bọn chúng đến trường.


Tô Tiểu Hinh lập tức buông thìa, quay đầu, đôi tay nhỏ kéo áo Long Dạ Tước, vẻ mặt đáng thương nói:


– Ba, con không thích đến trường, con muốn đi cùng ba được không?


– Xin ai cũng không được, ngày mai mẹ sẽ tìm trường cho bọn con.


Nói xong Tô Lạc Lạc liền thấy Long Dạ Tước nhìn con gái trìu mến, cô thầm lo lắng, không phải người đàn ông này thấy con gái như vậy đã mềm lòng chứ?


– Tiểu Hinh, ba có thể tạm thời cho con ở nhà không cần đến trường vài ngày nhưng các con đã đến tuổi đi học, nên đến trường học.


Long Dạ Tước cũng không mềm lòng.


– Nghỉ một tuần được không?


Tô Tiểu Hinh nghiêng đầu ngọt ngào cười nói.


Long Dạ Tước nhìn con trai


– Tiểu Sâm ý kiến của con thế nào?


– Con không có ý kiến.


Tô Tiểu Sâm lắc đầu, biểu hiện điềm tĩnh hơn tuổi nói.


– Ba, mẹ nói đêm nay con có thể ngủ cùng ba, anh, anh có muốn ngủ cùng không?


Tô Tiểu Hinh hỏi, không ăn cơm. Từ nhỏ cô bé đã thích nói trong bữa ăn, liền nói không ngừng.


Tiểu Sâm nghĩ nghĩ nói


– Anh ngủ với mẹ.


– Vì sao?


– Anh sợ tối em đái dầm làm ướt áo của anh.


Tô Tiểu Sâm trêu.


Tô Tiểu Hinh lập tức trừng mắt hừ một tiếng


– Em sẽ không đái dầm, anh đái dầm.


– Anh chưa từng đái dầm, giờ em vẫn mặc bỉm đó.


Tô Tiểu Sâm vừa nói vừa đắc ý nhướng mày.


Tô Tiểu Hinh tức giận đô đo miệng trừng mắt vội vàng nói:


– Đồ anh trai xấu xa.


Long Dạ Tước nhịn cười, nhịn thật khổ, đây là hai đứa trẻ thật đáng yêu.


Tô Lạc Lạc cũng thường xuyên chứng kiến những trận cãi vã của bọn trẻ lúc này cô cũng không kìm được, mím môi đáy mắt tràn ngập ý cười.


Cô vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt của người đàn ông đối diện.


Hai đôi mắt cười một đôi trong suốt như nước một đôi thâm trầm như bóng đêm.


Tô Lạc Lạc dần quay đầu tránh nhìn thẳng anh.





Chương 27: Mùi hương của cô.





Long Dạ Tước nheo nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên sự châm chọc. Dũng khí đối diện với anh cũng không còn còn dám nói đã ngủ anh?


Lúc này Tô Tiểu Hinh lắc lắc đầu nhìn về phía ba mình rất chắc chắn nói:


– Ba, con sẽ không đái dầm, con có thể ngủ cùng ba không?


Long Dạ Tước ngừng cười, trìu mến vuốt vuốt đầu cô bé:


– Được, ba tin con.


Lúc này Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đột nhiên có một suy nghĩ độc ác là con gái đái dầm lên giường anh mới tốt. Nhưng cô nghĩ chuyện này hẳn sẽ xảy ra, bởi vì con gái thường hay có thói quen đái dầm nếu ngủ giường lạ.


Ăn cơm tối xong, Long Dạ Tước dẫn hai đứa trẻ xuống đài phun nước xem cá, nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ. Tô Lạc Lạc trở lại phòng, sắp xếp lại hành lý, cầm bộ quần áo ngủ bảo thủ nhất vào phòng tắm.


Cô biết đây chỉ là sự bình yên tạm thời, người nhà họ Tô sớm muộn cũng sẽ tìm đến cô.


Chín rưỡi, tiếng hai đứa trẻ vang lên ở cầu thang. Giọng non nớt của Tô Tiểu Hinh vang lên:


– Đó là cá mẹ.


– Đó không phải là cá mẹ, những con cá bé đó cũng không phải cá con.


Tô Tiểu Sâm cãi lại.


Nhưng.


Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra thấy hai đứa trẻ lập tức nhíu mày hỏi


– Sao vậy?


– Mẹ, ở đài phun nước có một con cá mẹ, nó sinh thật nhiều cá con.


Tô Tiểu Hinh ôm đùi cô ngẩng đầu báo cáo.


Tô Tiểu Sâm đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ đáp lại:


– Đàn cá nhỏ kia không phải nó sinh. Chúng căn bản không phải cùng một loại cá.


Tô Lạc Lạc không nói gì, cô biết, con gái nói không đúng bởi vì con gái thấy to sẽ cho rằng đó là cá mẹ, thấy nhỏ nghĩ đó là cá con.


Lúc này một bóng người cao gầy từ từ bước lên. Tô Lạc Lạc lúc này mặc bộ đồ ngủ, hơn nữa buổi tối ngủ cô cũng không có thói quen mặc đồ lót, thấy người đàn ông đi đến cô lập tức luống cuống, giơ tay che ngực.


Thật ra cô có hành động như vậy người đàn ông cũng không chú ý tới điểm này, nhưng động tác theo bản năng của cô lại khiến người đàn ông nhìn ngực cô.


Cô mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu phấn hồng, tóc dài xõa tung, thêm khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú khiến cô giống như một cô sinh viên đại học, không giống người đã từng sinh hai đứa con.


Khi anh đi đến bên cạnh bọn trẻ, ở khoảng cách một mét đã cảm nhận được một mùi hương thơm dịu dàng tràn ngập mũi và lồng ngực, giống như hương hoa của mùa xuân.


Vẫn giống như 5 năm trước, vừa ngửi đã bị hấp dẫn.


Long Dạ Tước từ nhỏ đã không thích mùi. Anh có thói quen ở sạch rất nghiêm trọng. Từ đêm đó ngửi mùi hương của cô, khi Tô Vũ Phỉ lại gần một chút anh liền cảm giác bài xích.


Tuy trên người Tô Vũ Phỉ cũng không có mùi gì khó ngửi, ngược lại mỗi lần gặp anh đều tỉ mỉ dùng nước hoa đắt tiền. Nhưng anh vẫn không thích.


Lần này anh chịu đính hôn là vì người nhà tạo áp lực. Hơn nữa, Tô Vũ Phỉ đã chờ anh 5 năm. 5 năm này đối với bà nội và ba mẹ anh đều hiếu thuận, người nhà cũng thích cô ấy cho nên anh nghĩ dù sao đời này anh cũng không yêu cầu gì ở người phụ nữ, cưới cô ta cũng tốt.


Nhưng cố tình cô lại xuất hiện.


Còn mang theo con của bọn họ.


Thật ra, khi cô xuất hiện, đã cưới anh từ trong nước sôi lửa bỏng.


Nhưng chuyện này anh tuyệt đối không thể nói với cô gái này. Anh xưa nay là người cao ngạo, địa vị cao, rất khó cúi đầu trước người khác, huống chi là biểu lộ suy nghĩ của mình.





Chương 28: Ngủ cùng con gái.


Tô Lạc Lạc vội vàng nắm tay Tô Tiểu Sâm nói


– Tiểu Sâm, đi ngủ thôi.


Nói xong cô giao con gái cho anh, đỏ mặt cười nói:


– Cho cô bé ngủ sớm một chút.


– Ba, chúng ta vào phòng ngủ đi.


Tô Tiểu Hinh nắm tay anh đi về phía phòng ngủ chính.


– Được.


Long Dạ Tước nhìn theo bóng con gái vào phòng ánh mắt tối sầm lại.


Ngay khi Tô Tiểu Hinh bước vào phòng của ba nóng lòng leo lên chiếc giường lớn màu xám, nhảy lên nhảy xuống khiến Long Dạ Tước lo lắng dặn dò:


– Cẩn thận một chút đừng để bị ngã.


Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé cố gắng kéo chăn lên, chọn vị trí giữa giường nằm vào, chiếc đầu nhỏ bé gối lên gối đầu. Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt cô chớp chớp ánh mắt to như sao rất đẹp.


Long Dạ Tước bình thường thích ngủ khỏa thân, nhưng có con gái anh mặc áo phông và quần dài lên giương. Anh nghiêng người nằm xuống, cô bé lập tức nằm sát lại, khuôn mặt bầu bĩnh dán lên cằm, cánh tay nhỏ bé vươn ra ôm cổ anh ngủ.


Trong lòng Long Dạ Tước lúc này đều là ấm áp. Anh chưa từng cảm nhận cảm giác này. Một đứa bé ỷ lại anh, cần anh đang nằm trong lòng ngực anh. Thân thể cô bé mềm mại, thơm thơm.


Tô Tiểu Hinh hôm nay rất mệt, vừa đặt tay lên mặt ba liền ngủ thiếp đi. Cô bé có một thói quen nhỏ đó là khi ngủ thích ôm cổ hoặc đặt tay lên mặt người khác, cô không thích ngủ một mình.


Long Dạ Tước cũng thử để cô ở bên cạnh, sợ cô ngủ như vậy không thoải mái. Nhưng anh vừa kéo tay của cô bé ra lập tức cánh tay nhỏ bé đang mơ màng ngủ của cô đã sờ lên mặt anh, khuôn mặt nhỏ cũng dán sát vào mặt anh sau đó mới an tâm ngủ tiếp.


Cô bé con đã ngủ nhưng Long Dạ Tước lại không ngủ được. Không nói đến thói quen của cô bé, riêng chuyện xảy ra ngày hôm nay đều làm anh giống như đang mơ.


Trong căn biệt thự xa hoa này không chỉ có một mình anh, mà còn có hai đứa con của anh, còn có một cô gái xa lạ.


Anh bắt đầu cẩn thận nghĩ lại chuyện 5 năm trước. Anh đã có đáp án. Người nhà họ Tô muốn cô tặng đêm đầu tiên cho anh, sau đó, chờ khi anh tỉnh lại thấy vết máu đỏ sẫm trên giường, nghĩ rằng mình đã cướp đi đêm đầu tiên của Tô Vũ Phỉ.


Mặc dù trong tay anh không cầm mặt dây truyền của Tô Lạc Lạc thì Long Dạ Tước cũng không phải hàm hồ như vậy. Cảm giác của anh đối với hơi thở mẫn cảm hơn người thường. Mùi hương trên người Tô Vũ Phỉ cùng với người con gái triền miên đêm qua với anh căn bản là hai người khác nhau.


Nhà họ Tô mất nhiều công sức như vậy đúng là cao minh. Dùng con gái riêng thay thế cho đêm đầu tiên của cô chủ nhà họ Tô. Giữa bọn họ chắc chắn có giao dịch nào đó. Có lẽ nhà họ Tô cho Tô Lạc Lạc một số tiền, hoặc là ưu đãi gì đó.


Hôm nay anh nghe mẹ anh nói thì nhà họ Tô đã đổ hết trách nhiệm đêm 5 năm trước đó cho Tô Lạc Lạc, diễn một vở diễn trước mặt bà và ba mẹ anh.


Tô Lạc Lạc trở thành vai diễn xấu hổ.


Lúc này một đôi tay bé nhỏ đang ôm hai má anh, Long Dạ Tước nghiêng đầu hôn lên trán con gái, đáy mắt hiện lên chút lạnh lùng.


Mặc kệ Tô Lạc Lạc là ai, hiện giờ vai diễn của cô chính là mẹ của con anh. Như vậy anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói xấu, xỉ nhục cô.


Ba giờ sáng.


Long Dạ Tước cũng dần dần quen với đôi tay nhỏ luôn sờ loạn trên mặt mình, anh buồn ngủ. Hôm qua anh đã xem tài liệu cả đêm, sáng sớm hôm nay lại bị người nhà gọi đi chuẩn bị lễ đính hôn, anh thật sự mệt mỏi.


Ngay lúc Long Dạ Tước ôm con gái tiến vào giấc mông, đột nhiên chỗ thắt lưng anh…


Có một sự ẩm ướt xuất hiện!








Chương 29: Con gái đái dầm.





Long Dạ Tước đang nhắm mắt vội mở ra, tay vội vàng sờ soạng, hơi buồn cười, con gái anh đái dầm thật.


Long Dạ Tước ngồi dậy, ôm đứa bé ra khỏi chỗ nước tiểu sau đó anh phát hiện phòng anh không có quần áo của cô bé. Anh đành phải cởi quần cô bé sau đó phát hiện áo bé cũng bị ướt một góc đành phải cởi sạch đồ của cô bé sau đó cầm khăn tắm bọc cô bé đang ngủ say sưa vào đi đến cửa phòng Tô Lạc Lạc.


Tô Lạc Lạc cũng không ngủ được, cô nghĩ đến nhiều việc trước đây nên không ngủ được.


Phút chốc cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ.


Cô tưởng là mình ảo giác.


Nhưng đúng vậy.


Có người đang gõ cửa phòng cô.


Cô nghĩ hay con gái muốn sang ngủ với cô?


Cô vội xuống giường nhẹ nhàng đi ra mở cửa thấy một bóng hình cao lớn đang đứng ngoài cửa dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt Long Dạ Tước có chút bối rối:


– Con bé đái dầm, ướt hết quần áo.


Tô Lạc Lạc cười rộ lên


– Bế nó vào đây đi.


Long Dạ Tước ôm con bé ngồi trên sô pha, Tô Lạc Lạc đang tìm quần áo của con gái trong tủ, một lát sau cô đã cầm bộ quần áo ngủ mềm mại ra.


Bởi vì phải mặc quần áo nên Tô Tiểu Hinh mơ màng tỉnh lại, cô không uể oải môm Long Dạ Tước mồm liên tục nói


– Con muốn ngủ với ba.


Tô Lạc Lạc tìm bỉm mặc cho cô sau đó mặc lại bộ đồ ngủ.


Tô Lạc Lạc đang bận rộn mặc đồ cho con gái, vừa ngẩng đầu gặp ngay đôi mắt đã nhìn cô chăm chú không biết bao lâu. Cô lập tức đỏ mặt, thậm chí mặc ngược quần cho con gái vội vàng mặc lại.


Long Dạ Tước nhìn cô thay đồ cho con gái không tự chủ được nhìn mặt cô.


Mái tóc dài của cô buông xõa hai bên, cổ áo rộng thùng thình khi cô cúi đầu lộ ra xương quai xanh xinh đẹp như cánh bướm, toát lên sự gợi cảm.


Ánh mắt Long Dạ Tước trở nên sâu thẳm, vừa rồi khi nằm trên giường anh nhớ lại chuyện điên cuồng của 5 năm trước, cơ thể nháy mắt nóng lên.


Mặc quần áo cho con gái xong ngẩng đầu lên nhìn anh lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh cô ngẩn ra tim lạc nhịp.


– Để con gái ngủ với tôi.


Tô Lạc Lạc sợ anh chưa từng chăm sóc trẻ con không có kinh nghiệm.


– Không cần, tôi đưa cô bé sang phòng khách ngủ.


Long Dạ Tước nói xong ôm cô nhóc con ra ngoài.


Tô Lạc Lạc mê man ngủ bốn giờ, mở mắt ra mặt trời đã rực rỡ bên ngoài cửa sổ.


Cô vội ngồi dậy, cầm di động thấy đã chín giờ.


Sao cô có thể ngủ như vậy?


Thật mất mặt.


Tô Lạc Lạc vệ sinh xong xuống tầng thấy hai đứa trẻ đang đá cầu trên bãi cỏ.


– Cô Tô, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô nhé.


Người giúp việc hỏi.


– Tùy tiện chuẩn bị một chút là được.


Tô Lạc Lạc mím môi cười không muốn làm bọn họ bận rộn.


– Tôi hâm cho cô bát cháo.


– Được, ông Long đâu?


– Sáng nay ông chủ đã ra ngoài trưa mới về ăn cơm.


Tô Lạc Lạc gật đầu. Cô biết, ở trong nhà Long Dạ Tước chỉ là để chăm sóc tốt hai đứa trẻ, cuộc sống của cô và người đàn ông này cũng không liên quan đến nhau.


Tối qua cô đã suy nghĩ suốt đêm xem cuộc sống sẽ như thế nào. Cô chờ bọn trẻ đi học cũng sẽ có thời gian tìm việc, cô phải tự lực cánh sinh, tự mình kiếm tiền nuôi mình.


Một trăm vạn cô có kia cô chỉ dùng hai mươi vạn, cô nghĩ sau này nhà họ Long muốn cướp bọn trẻ của cô cô cũng có chút dựa vào. Nếu không có việc gì nói gì đến chuyện nuôi bọn trẻ.


Cho nên cô quyết định, mặc kệ làm gì, cô sẽ đi làm. Hơn nữa, ngành trang điểm của cô cũng không thiếu việc làm.





Chương 30: Nhà họ Tô lo lắng.





Tối qua Tô Vũ Phỉ ăn cơm ở nhà họ Long, Giang Ngật cũng không giấu diếm cô chuyện Long Dạ Tước có hai đứa con. Tô Vũ Phỉ lúc đó cũng khóc rất đau thương. Vừa khóc vừa trách Tô Lạc Lạc tính toán, cũng để người nhà họ Long biết cô không ngại sự tồn tại của bọn trẻ. Sau này cô gả cho Long Dạ Tước cô sẽ cố gắng nuôi dưỡng hai đứa con của Long Dạ Tước. Điều này khiến người nhà họ Long hài lòng, bà Long cũng tỏ ý sau này hai đứa trẻ sẽ giao cho cô chăm sóc.


Nói cô còn nhỏ lại hiền lành, thông tình đạt lý, quan trọng là cô là cô chủ thật sự của nhà họ Tô, bước vào nhà họ Long mới xứng đáng.


Còn Tô Lạc Lạc dùng thủ đoạn sinh ra đứa bé không biết tương lai còn muốn dùng con cái để uy hiếp nhà họ Long đòi bồi thường cái gì nữa.


Nếu chỉ là tiền thì không nói những nếu là thân phận mợ chủ nhà họ Long tuyệt đối không được.


Còn ở nhà họ Tô lúc này.


Tô Vũ Phỉ tối hôm qua không ngủ được, cô gặp ác mộng, trong mơ Tô Lạc Lạc cao ngạo đứng trước mặt cô ta chỉ vào mũi cô ta tuyên bố cô muốn làm mợ chủ nhà họ Long, muốn cô ta cút đi. Ác mộng này khiến cô ta hét lên và tỉnh lại.


Sau khi tỉnh lại cô ta cũng không ngủ lại được nữa. Hiện giờ trong đầu cô ta toàn là giấc mơ kia. Cô ta tuyệt đối không để Tô Lạc Lạc có cơ hội trở thành mợ chủ nhà họ Long.


Nếu cô không sinh hai đứa con cô căn bản không là gì cả, nhưng cô lại sinh hai đứa con, hình như có quyền nói. Hơn nữa lợi dụng đứa bé, họ đã đến sống ở nhà của Long Dạ Tước.


Đây thật sự là chuyện nguy hiểm. Nhỡ đâu nửa đêm cô lại chủ động lên giường của Long Dạ Tước thì sao? 5 năm qua Long Dạ Tước không chạm vào cô ta, mà cô ta cũng biết Long Dạ Tước không hề chạm qua người phụ nữ nào khác, cho nên, người đàn ông cấm dục lâu như vậy có thể ngăn được người phụ nữ chủ động câu dẫn sao?


Không được, cô phải làm cho Tô Lạc Lạc dọn ra khỏi nhà Long Dạ Tước. Mà cô ta cũng phải làm cho nhà họ Long làm chủ, để cô ta nuôi bọn trẻ, đá Tô Lạc Lạc đi.


Chuyện này, giống như một cây kim đâm vào trong lòng cô ta, khiến cô ngoài việc nhổ nó ra cũng không muốn làm gì.


Vương Nguyệt Dung nghe con gái nói cũng biết thái độ của nhà họ Long. Tất nhiên hai đứa nhỏ kia xuất hiện rõ ràng như vậy không thể tranh với hai đứa nhỏ chỉ có thể đấu với Tô Lạc Lạc.


– Mẹ, giờ con thật sự muốn đến nhà của Long Dạ Tước đuổi con nhóc kia đi, con không muốn cô ta ở trong nhà của Long Dạ Tước.


– Hiện giờ ý của nhà họ Long như thế nào?


– Bọn họ bảo con trước không nên gấp gáp, bọn họ sẽ nói với Long Dạ Tước đưa hai đứa trẻ cho con chăm sóc. Chỉ là con không chờ nổi.


Tô Vũ Phỉ đứng ngồi không yên nói.


Vương Nguyệt Dung vẻ mặt đau lòng nhìn con gái. Một lễ đính hôn tốt đẹp lại nhanh chóng quay ngược lại Long Dạ Tước có hai người con, hôn này còn có thể đính sao?


– Vũ Phỉ, đừng nóng vội sẽ có cách.


– Mẹ, mẹ nói xem chúng ta không cứng đối cứng với Tô Lạc Lạc được không? Chúng ta cho cô ta tiền, chỉ cần cô ta rời bọn trẻ và Long Dạ Tước chúng ta sẽ cho cô ta đủ tiền.


Tô Vũ Phỉ nhìn mẹ mình hỏi.


– Nếu cô ta là người tham tiền, nhà họ Long không cho đủ sao? Người nhà họ Long chắc chắn sẽ dùng cách này, không cần chúng ta phải dùng tiền.


– Vậy con… con đi tìm cô ta, con khiến cô ta tự giác rời đi tránh sau này con làm cô ta khó xử.


Tô Vũ Phỉ nói xong đứng lên muốn đi.


– Từ từ, Vũ Phỉ, con muốn đi tìm cô ta cũng được nhưng con không thể nói như vậy trước mặt Long Dạ Tước và bọn trẻ con, con tránh đi.


– Con có điện thoại của người giúp việc trong nhà Long Dạ Tước, giờ con hỏi xem anh ấy có nhà không.


Nói xong Tô Vũ Phỉ cầm di động gọi điện thoại.


Rất nhanh cô có được tin tức hiện giờ Long Dạ Tước không có ở nhà chỉ có Tô Lạc Lạc và hai đứa trẻ, đúng là thời cơ tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment