Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 269

“Chị Thiển Hạ, lần này chị Lý vì muốn giành được vai diễn này cho chị cũng đã rất cố gắng đấy, tôi hy vọng chị có thể mượn bộ phim này để nổi tiếng, như vậy thì sau này chị cũng không cần phải tiếp tục diễn lại kịch bản này hay mấy vai diễn giống như này nữa.” Trần Phàm đau lòng nhìn cô.

“Không sao đâu, với tôi mà nói thì việc có hy vọng diễn tiếp đã rất vui rồi, anh và chị Lý vất vả rồi.”

“Thật ra bọn tôi cũng không sao đâu.” Trần Phàm cười.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, Lâm Thiển Hạ nghĩ thầm chắc có thể là dì Lưu đã đến, bởi vì Lâm Thiển Hạ nhận kịch bản mới, cô muốn dì Lưu đưa con bé đi để cô có thời gian xem kịch bản.

Lâm Thiển Hạ cũng phỏng đoán là dì Lưu nên không xem mắt mèo mà trực tiếp đưa tay ra mở cửa.

Nhưng ngoài cửa lại là một người đàn ông làm cho cô mở to mắt nhìn chằm chằm, tại sao lại là anh?

Quyền Quân Lâm mỉm cười nhìn cô: “Tôi đến thăm Nhan Nhan.”

Lâm Thiển Hạ đột nhiên xấu hổ giật mình, bình thường lúc ở nhà cô thường để mặt mộc, tóc cũng tùy ý buộc thành đuôi ngựa.

Vừa rồi lúc Trần Phàm đến đây cô cũng không quan tâm lắm đến hình tượng của mình, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy Quyền Quân Lâm, lúc đối mặt với anh cô đột nhiên có cảm giác xấu hổ, thật là lúng túng mà.

“Không mời tôi vào sao?” Quyền Quân Lâm cười hỏi một câu.

“À, không phải, mời vào.” Lâm Thiển Hạ vội vàng tránh ra để anh ta vào trong.

Quyền Quân Lâm cất bước đi vào, ngước mắt liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đẹp trai hơi trầm xuống, thản nhiên quan sát người đàn ông trẻ tuổi này.

Trần Phàm kinh ngạc nhìn, nhưng một bóng hình nhỏ bé đột nhiên lao nhanh đến như một con bướm nhỏ.

“Ba…” Cô bé chạy rất nhanh, Quyền Quân Lâm sợ con bé ngã nên lập tức ngồi xổm xuống, buông hết mấy thứ trong tay ra, hai tay vươn lấy đỡ được cô bé.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ nhanh chóng đỏ bừng, Nhan Nhan nhìn thấy người đàn ông khác cũng không thấy cô bé nhận ba bao giờ, mà tại sao vừa thấy anh lại cứ kêu ba ba không ngừng? Trần Phàm cũng ngạc nhiên không kém, nhìn về phía người đàn ông đang được cô bé ôm lấy, không thể tin được, hóa ra anh chính là ba của con bé à?

Quyền Quân Lâm ôm lấy cô bé, đi về phía sô pha đồng thời cũng nhìn về phía sau nơi Lâm Thiển Hạ đang đứng, hỏi: “Người này là bạn của cô hả?”

“Chào anh, tôi là trợ lý của người đại diện của chị Thiển Hạ, tôi tên Trần Phàm.” Trần Phàm đứng lên, mỉm cười tự giới thiệu.

“Chào anh.” Quyền Quân Lâm lễ phép chào hỏi.

Trần Phàm nhìn thấy người đàn ông này không khỏi sợ hãi mà than thầm trong lòng, anh ta ở trong giới giải trí lâu như vậy, năng lực nhìn người cũng học được ít nhiều, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải là người bình thường, khí chất tỏa ra trên người anh ta cùng với động tác giơ tay nhấc chân đầy tao nhã, trên cổ tay anh ta là một chiếc đồng hồ bản giới hạn đã không còn sản xuất nữa. Ngay lúc đó Quyền Quân Lâm đặt chiếc chìa khóa xe vẫn luôn cầm trong tay lên bàn.

Đó là chìa khóa của Bentley đó!

“Chị Thiển Hạ, tôi còn có việc nên về trước.” Trần Phàm lập tức vô cùng thức thời mà rời đi trước.

“Được, để tôi tiễn anh.”

“Không cần đâu, không cần đâu.” Trần Phàm nói vậy nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn tiễn anh ta ra tới cửa.

Trần Phàm không không khỏi hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi: “Chị Thiển Hạ, người này là ba của Nhan Nhan thật à?”

Lâm Thiển Hạ đỏ bừng mặt, hiểu lầm này đúng là càng ngày càng sâu rồi, cô mím môi cười: “Không phải đâu, Nhan Nhan nhận nhầm người rồi.”

“Ừm!” Trần Phàm cũng không thể hiểu nổi, nhưng mà anh ta cảm nhận được người đàn ông này không phải vật trong ao.

Trần Phàm đi rồi, Lâm Thiển Hạ quay đầu lại thì thấy con bé con nhà cô đang cầm chìa khóa xe của Quyền Quân Lâm lên chơi đùa.

“Nhan Nhan à, cái này không chơi được đâu con.” Lâm Thiển Hạ ngăn cô bé lại, đồ vật quý giá như vậy, lỡ như làm hỏng thì làm thế nào được?

“Không sao đâu, để cho con bé chơi đi! Không hỏng đâu.” Quyền Quân Lâm nở nụ cười, đồng thời nhìn thấy kịch bản đang nằm trên bàn, trên mặt viết bốn chữ “Danh môn thế gia”.

“Đây là kịch bản mới của cô à?” Quyền Quân Lâm tò mò hỏi.

“Ừm.” Lâm Thiển Hạ ngại ngùng cất kịch bản đi.

“Cô diễn vai gì?”

“Chỉ là một vai nhỏ mà thôi.” Lâm Thiển Hạ cười, không ngại ngùng gì khi nhắc đến công việc của cô với anh.

Quyền Quân Lâm hơi cân nhắc một chút liền nói: “Cô có muốn đóng vai chính không?”

Lâm Thiển Hạ ngớ người ra: “Chúng tôi học chuyên ngành về diễn xuất nên có ai mà không muốn đóng vai chính đâu? Chỉ là thị trường quá lớn mà tài nguyên thì chỉ có như vậy nên không tới lượt mấy người không nổi tiếng như chúng tôi. Có điều tôi có cơ hội quay như vậy cũng đã rất thỏa mãn rồi.”

Quyền Quân Lâm mỉm cười và không nói gì nữa, lúc này Nhan Nhan đi đến bên cạnh trèo lên lưng anh, Quyền Quân Lâm vừa đỡ cô bé vừa hỏi: “Nhan Nhan muốn làm gì vậy?”

“Con muốn cưỡi ngựa.” Nhan Nhan nói xong lại cố gắng leo lên trên lưng anh, dự định ngồi lên cổ anh giống như những đứa trẻ khác.

Lâm Thiển Hạ nghe cô bé nói có chút tức giận, đi đến nói: “Nhan Nhan, con đừng có không biết phép tắc như vậy, không được nghịch ngợm nữa, xuống đây cho mẹ.”

Quyền Quân Lâm an ủi cô: “Không có sao đâu.” Nói xong anh ôm lấy cô bé đang cố gắng trèo lên cả nửa ngày trời, đứng dậy vô cùng dễ dàng đặt cô bé lên vai mình.

Cô bé vui đến mức cười khanh khách, Quyền Quân Lâm đi lại trong phòng dỗ cho cô bé cười vô cùng vui vẻ.

Lâm Thiển Hạ đứng ở một bên nhìn, lòng cô như thắt lại, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm ba cho con bé. Nhưng giờ phút này, cô mới hiểu được trẻ nhỏ có ba là một chuyện vui vẻ biết nhường nào.

Quyền Quân Lâm dỗ dành rồi ôm lấy cô bé đang cười muốn mệt, bế cô bé xuống. Lâm Thiển Hạ thì đi rót một ly nước cho Quyền Quân Lâm.

“Cô Lâm, sau này chúng ta trở thành hàng xóm rồi.” Quyền Quân Lâm không quên nói tin tốt này cho cô.

Lâm Thiển Hạ ngẩn ra: “Anh ở gần đây à?”

Quyền Quân Lâm đi đến chỉ đến căn biệt thự đối diện cửa sổ sát sàn nhà cô, nói: “Tôi ở căn biệt thự kia, bên đó đang trang trí lại phòng nên mười ngày nữa tôi có thể dọn vào ở.”

“Ban đầu nhà anh là ở đó à?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi.

Quyền Quân Lâm cười cười: “Tôi vừa mới mua, bởi vì mấy hôm nay vẫn luôn tìm chỗ ở mà chỗ này vừa hay đang rao bán.”

Anh cũng đâu thể nói thẳng ra là vì cô với đứa bé nên anh mới đặc biệt tìm mua căn biệt thự này, anh cũng không muốn khiến cô nghĩ rằng anh đang có ý đồ gì khác được.

Làm như vậy sẽ dọa cô sợ.

“Trùng hợp như vậy sao?” Lâm Thiển Hạ nhìn căn biệt thự bên kia, cô nghe nói căn biệt thự đó có giá đến hơn một chục triệu một căn đó.

“Đúng vậy! Trùng hợp thật, lúc trợ lý đưa địa chỉ tôi mới nhớ ra hình như nó ở rất gần nhà cô, không ngờ thật đúng là rất gần.” Quyền Quân Lâm nói.

“Anh Quyền, tôi có thể hỏi anh là anh đang buôn bán cái gì không?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi.

“Tôi đang bán kim cương.” Quyền Quân Lâm trả lời.

Lâm Thiển Hạ kinh sợ, cô không thể không nghĩ đến gia tộc của Sở Trạch Hiên cũng là một gia tộc kinh doanh châu báu, hóa ra là làm cùng ngành.

Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông cửa, Quyền Quân Lâm hơi ngạc nhiên, cô ấy lại có khách sao? “Là dì đến đấy, gần đây tôi chuẩn bị đi quay phim nên bà ấy đến để chăm sóc cho Nhan Nhan.” Nói xong Lâm Thiển Hạ chạy nhanh đến mở cửa.
Bình Luận (0)
Comment