Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 278

Quyền Quân Lâm chở mẹ con Lâm Thiển Hạ đi thẳng về phía nhà hàng, trên đường đi, đứa nhỏ luôn muốn bám vào chỗ của ngồi của Quyền Quân Lâm, nhưng đều bị Lâm Thiển Hạ ôm vào lại trong lòng nhiều lần.

Dọc đường đi, tốc độ lái xe của Quyền Quân Lâm không nhanh, chỉ là nhà hàng cách đó cũng không xa, với lại có đứa nhỏ ngồi trên xe, mọi thứ đều không nhàm chán.

Đến cửa nhà hàng, Quyền Quân Lâm ôm đứa bé đi vào, phía sau Lâm Thiển Hạ có chút xấu hổ đi theo, cô không biết liệu có người nhận ra mình hay không, trên đường đi như thế này vẫn là khiến người khác chú ý.

Những người này không nhận ra cô ngay lập tức, bởi vì cô không diễn nhiều vai nữ chính trong những bộ phim nổi tiếng, hơn nữa sức PR trên mạng cũng không quá mạnh.

Sự chú ý của người khác dành cho họ chỉ đơn giản là một gia đình ba người, một gia đình có nhan sắc khuynh thành!

Khi đến nhà hàng, Quyền Quân Lâm định chọn một căn phòng ăn riêng, vì lúc đặt nhà hàng cũng đã hơi muộn nên chỉ còn mỗi sảnh lớn bên ngoài, người phục vụ chọn cho họ một vị trí gần cửa sổ, như vậy cũng là không tồi rồi.

Hôm nay là ngày cuối tuần, số người đi ăn ở bên ngoài cũng khá nhiều, ngay cả là trong các nhà hàng cao cấp thì cũng có rất nhiều người giàu có đủ khả năng chi tiêu nên cũng không tính là ít người.

Sau khi gọi món xong, đứa nhỏ lấy ra một món đồ chơi nhỏ mà cô bé mang theo và kiên nhẫn chơi với nó.

Con bé không quấy cũng không khóc, cũng không biết nói chuyện ăn gì, con bé bình thường đều ở nhà ngoan ngoãn như vậy, cũng ngoan ngoãn như vậy khi ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh, Lâm Mộng Di nắm tay chồng Sở Trạch Hiên bước vào, cô ta có chút bực bội than thở rằng: “Hôm nay có nhiều người ăn quá nên khi em đặt nhà hàng, đến một căn phòng ăn riêng cũng không có, chúng ta chỉ có thể ngồi ở đại sảnh thôi.”

“Không sao.” Sở Trạch Hiên an ủi nói: “Chỉ cần là cùng em ăn cơm, ăn ở đâu cũng đều như nhau cả.”

“Nhưng em vẫn muốn dùng bữa trong phòng ăn riêng! Như vậy lãng mạn hơn.” Sau khi Lâm Mộng Di nói xong, ánh mắt cô dần dần tập trung vào thân hình của chồng cô với một chút sự quyến rũ, cô thì thào nói: “Trạch Hiên, đêm nay anh không được phép đi đâu đâu đấy, anh phải ở cùng với em.”

“Ngày hôm nay của anh đều là của em.” Sở Trạch Hiên nhìn và nói với cô ta, hiện tại anh ta cũng rất bận và không có nhiều thời gian để ở bên cô ta, vì vậy, hôm nay, anh ta dự định dành cả ngày để ở bên cạnh cô ta.

Dù gì cô ta cũng là vợ anh ta.

Lâm Mộng Di ngồi xuống ghế và đặt túi xách xuống, cô ta liếc nhìn xung quanh, nhưng cái nhìn này của cô ta khiến cô ta nhìn thấy người mà cô ta không muốn gặp nhất.

Lâm Thiển Hạ.

Cô ấy đang ngồi cách đó không xa, kề bên khung cửa sổ, còn dẫn theo con gái bên cạnh, ngồi đối diện cô ấy là một người đàn ông.

Lâm Mộng Di còn không nhìn ra dáng vẻ của người đàn ông đó, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của anh ta cũng khiến cô ta cảm thấy có chút ghen tị, vừa nhìn là biết người đàn ông đó là người lãnh đạm có trách nhiệm.

Sở Trạch Hiên thấy cô ta nhìn chằm chằm về một hướng không rời mắt, anh ta cũng quay đầu lại nhìn, nhưng Lâm Mộng Di không muốn anh ta nhìn thấy.

“Trạch Hiên, không được quay đầu lại.” Lâm Mộng Di hét lên một cách độc đoán.

Tuy nhiên, Sở Trạch Hiên vẫn là đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ, anh ta ngây người ra, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.

Nhìn thấy chồng mình cũng đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ, cô ta cong đôi môi đỏ mọng khẽ hừ một tiếng: “Sao anh cứ phải nhìn cô ta!”

Sở Trạch Hiên nhìn thấy cô vợ của mình ghen, anh ta không nhịn được mà an ủi rằng: “Em đừng tức giận, hiện tại em đã là vợ anh, có gì để mà tức giận nữa chứ?”

“Hừ! Có phải anh vẫn còn tình cảm gì với cô ta không?” Lâm Mộng Di trầm giọng chất vấn anh ta.

“Đương nhiên không có, đừng nghĩ lung tung, trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi.” Sở Trạch Hiên tiếp tục an ủi.

Nhưng trong lòng anh ta lại đang nghĩ, nếu như vừa rồi anh ta không nhìn nhầm thì có một người đàn ông đang ngồi đối diện với Lâm Thiển Hạ, chẳng lẽ là tình mới của cô ấy sao?

Lâm Mộng Di nhìn thấy thần sắc trên nét mặt chồng mình có chút kỳ lạ, chồng cô nói không hề nghĩ gì cả, vậy mà bây giờ anh ta còn có nét mặt bàng hoàng trầm tư như vậy?

“Ông xã, anh hứa là trong lòng anh chỉ yêu mình em.” Lâm Mộng Di mím môi đỏ mọng hỏi.

“Ừm, anh chỉ yêu một mình em.” Sở Trạch Hiên hứa.

Những lời như thế này, hắn nói ra rất dễ dàng, chỉ cần dỗ dành được Lâm Mộng Di, không để cô ta suy nghĩ lung tung, không để cô ta tiếp tục cản trở anh ta.

Là phụ nữ, Lâm Mộng Di rất thích nghe những lời yêu thương ngọt ngào như thế, trong lòng cô ta lúc này mới vui vẻ trở lại.

Khi Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn lên, cô cũng phát hiện thấy Lâm Mộng Di, sắc mặt cô hơi thay đổi, không ngờ lại gặp cô ta ở đây.

Lâm Mộng Di cười khiêu khích nhìn cô, nhìn cô chằm chằm như thể cô ta là người chiến thắng.

Lúc này người đang ăn cơm với cô ta chính là chồng cô ta, hồi đó Lâm Thiển Hạ còn mộng tưởng sẽ được kết hôn với anh ấy, nhưng bây giờ, người trở thành vợ anh ta, lại chính là cô ta.

Lâm Thiển Hạ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, chuyện lần này Lâm Mộng Di cố ý bêu xấu chuyện của cô lên mạng, cô vẫn còn chưa tìm cô ta tính sổ!

Quyền Quân Lâm đang nhìn đứa bé, cũng chú ý đến biểu cảm của Lâm Thiển Hạ, anh ngây người ra, sau đó quay đầu nhìn về hướng Lâm Thiển Hạ đang nhìn chằm chằm.

Lâm Mộng Di đang nhìn Lâm Thiển Hạ một cách đắc ý, nhìn thấy người đàn ông xoay người nhìn lại, trái tim cô ta lập tức thắt lại.

Vốn dĩ nhìn bóng lưng người đàn ông thân hình cũng khá đẹp, nhưng không ngờ khi quay đầu lại, khuôn mặt anh lại tuấn tú và quyến rũ như vậy, dù gì tướng mạo anh so với chồng cô ta đúng thực là một chín một mười.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Mối quan hệ giữa anh và Lâm Thiển Hạ là gì? Tại sao họ lại cùng nhau dùng bữa?

Nhìn thấy vợ vẫn luôn nhìn về phía đó, Sở Trạch Hiên không khỏi tò mò mà quay đầu nhìn lại, đúng lúc này Quyền Quân Lâm cũng đang nhìn về phía bên này, Sở Trạch Hiên cứ như vậy mà nhìn thấy anh.

Mặt anh ta thoáng chốc có chút giật mình, sau đó bỗng chốc trở nên hào hứng, đó chẳng phải là Quyền Quân Lâm sao? Anh ta vẫn luôn nghĩ cách gặp anh ấy, nhưng cứ luôn bị anh ấy từ chối.

Không ngờ rằng lại gặp anh ta ở nhà hàng này, vẻ mặt của Sở Trạch Hiên lúc này có chút thay đổi, tại sao Quyền Quân Lâm và Lâm Thiển Hạ lại đi ăn cùng nhau? Mối quan hệ giữa bọn họ là gì?

Không được, anh ta tuyệt đối không được lãng phí cơ hội này, phải đi qua chào hỏi Quyền Quân Lâm một tiếng, tốt nhất là nên hẹn anh ấy vào một ngày lành nào đó để nói chuyện hợp tác của công ty.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Trạch Hiên dâng lên một tia mong đợi, lúc này điều anh ta muốn biết nhất là mối quan hệ giữa Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm là gì? Bọn họ rất thân thiết sao?

Nếu đúng như vậy thì Lâm Thiển Hạ sẽ trở thành phương tiện tốt nhất để anh ta làm quen với Quyền Quân Lâm.

“Sở Hiên, anh đang nghĩ gì vậy!” Lâm Mộng Di ở đối diện nhìn thấy chồng mình đang suy nghĩ điều gì đó, căn bản không hề để ý đến cô ta nên có chút tức giận.

“Không có gì, ăn cơm thôi!” Sở Trạch Hiên vẫn là quyết định rằng lúc này không nên đi qua chào hỏi.

Dù sao nếu anh ta đường đột đi đến, Quyền Quân Lâm cũng sẽ không có ấn tượng tốt về anh ta.

Sau bữa tối, sẽ tốt hơn nếu nhờ Lâm Thiển Hạ giúp đỡ, giúp anh ta quen biết anh ấy. Sở Trạch Hiên có một cảm giác tự tin, nói không chừng Lâm Thiển Hạ có thể sẽ giúp anh ta.

Dù sao thì trước đây cô ấy cũng đã từng yêu anh ta sâu đậm đến vậy cơ mà!

Trong lòng Lâm Mộng Di rất không vui, cô ta biết rằng chồng mình hẳn là đang suy nghĩ gì đó.

Chẳng lẽ có liên quan đến Lâm Thiển Hạ?

Chết tiệt, cô ta cho rằng mình biết mà, chắc chắn trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn còn tình ý với chồng mình.
Bình Luận (0)
Comment