Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 290

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thiển Hạ thức dậy mới phát hiện scandal của cô đã bay đầy trời.

Chị Lý sáng sớm đã gọi điện thoại nói cho cô biết,  hiện bây giờ cô đang là cái tên được tìm kiếm nhiều nhất, ​​tiêu đề của tin tức lần này trực tiếp là: “Người đàn ông đứng sau Lâm Thiển Hạ.”

Hiện tại Lâm Thiển Hạ vừa nổi tiếng trên mạng vì cô đảm nhận vai nữ chính. Vì thế, chỉ một tiêu đề thẳng thắn như này xuất hiện đã thu hút một lượng lớn cư dân mạng.

Chỉ sau một đêm, cô đã bị đưa vào danh sách hot search, Lâm Thiển Hạ nhìn những hình ảnh chụp được, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên, các tay săn ảnh sử dụng rất khéo léo khi chụp được một số hình ảnh thân mật.

Lúc này, trong bức ảnh, cô đang đứng với Quyền Quân Lâm, hai người giống như vợ chồng với nhau, hơn nữa, nhìn bóng lưng hai người như là cô đang dựa vào trong ngực của Quyền Quân Lâm, trên thực tế, những thứ này đa phần đều do góc chụp.

Tuy nhiên, may mắn thay, các phương tiện truyền thông này không biết danh tính của Quyền Quân Lâm, trên báo viết anh là cha của con cô, chắc là người giàu ở ẩn.

Lâm Thiển Hạ bó tay rồi, tin tức như thế này nếu tung thì hao phí khá nhiều tiền, nếu không tung thì vẫn sẽ treo ở đó, để tất cả cư dân mạng xem náo nhiệt, hơn nữa sau này có khi cô còn được liệt vào danh sách người giàu mới nổi ấy chứ.

Đúng lúc này, Quyền Quân Lâm cũng vừa dậy, trợ lý kịp thời thông báo cho anh biết chuyện này.

Sau khi đọc xong, tâm trạng của anh bỗng chốc tốt lên, anh xuất hiện trên báo với tư cách là ba của Nhan Nhan, còn được biết đến là người đàn ông đứng sau Lâm Thiển Hạ, ​​cảm giác này không tệ. Anh muốn biết cô sẽ cảm thấy thế nào sau khi đọc tin này?

Anh lấy điện thoại ra và bấm số điện thoại của Lâm Thiển Hạ.

Lâm Thiển Hạ cũng vừa mới thức dậy không lâu, sau khi cô nghe thấy tiếng điện thoại, cô vội cầm lên, nhìn thấy tên trên màn hình thì sắc mặt hơi nóng lên, sao lại là anh chứ?

“Anh Quyền, chào buổi sáng!!”

“Chào buổi sáng, Nhan Nhan đã dậy chưa?”

“Vừa dậy, lát nữa em sẽ thay quần áo cho con bé.”

“Được, vậy anh lái xe đến dưới lầu chờ em.”

“Được, cảm ơn.”

Lâm Thiển Hạ cúp điện thoại, đi đến bên giường, bế cô bé đang nằm trên giường lên.

Cơ thể nhỏ nhỏ nhưng lại nhiều thịt, khá nặng.

Để tạo thiện cảm tốt với giáo viên, Lâm Thiển Hạ quyết định rằng tốt nhất là nên đưa con bé đến trường trước tám rưỡi.

Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi học, cô phải chuẩn bị một số thứ, tất nhiên là bạn nhỏ Nhan Nhan không quá nguyện ý đi học rồi.

Lâm Thiển Hạ mặc đồng phục cho cô bé, một chiếc áo sơ mi kẻ caro nhỏ và một chiếc váy nhỏ. Nó thật xinh xắn.

Lâm Thiển Hạ nhìn con gái, mím môi cười: “Nhan Nhan, đây là ngày đầu tiên con đi học, con phải ngoan!”

“Mẹ cũng sẽ đi học chứ?” Cô bé hỏi với đôi mắt ngây thơ.

“Trường học chỉ là nơi trẻ con đi học, người lớn bận việc riêng nên mẹ không thể ở lại trường được”.

“Con không muốn, con muốn mẹ ở lại với con.” Cô bé lập tức tỏ vẻ không chịu, choàng tay qua cổ cô.

Lâm Thiển Hạ cũng vươn tay ôm cô vào lòng, cầm cặp sách nhỏ của cô lên: “Nhan Nhan, mẹ sẽ đưa con đi học!”

“Ba sẽ đi cùng con chứ?”

Lâm Thiển Hạ thật sự không có cách nào sửa lại xưng hô của con bé được nữa, vì vậy cô đang nói: “Ba con đang đợi con ở dưới nhà. Chúng ta nhanh lên. Đừng để ba con đợi lâu.”

Cô bé ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Lâm Thiển Hạ dẫn cô bé xuống lầu, nhìn thấy một chiếc xe Bentley sang trọng đang đậu ở đó, dáng người cao gầy của Quyền Quân Lâm bước tới, anh mỉm cười chào hỏi.

Cô bé đang nắm tay Lâm Thiển Hạ cũng lập tức buông ra, vui vẻ chạy về phía Quyền Quân Lâm: “Ba ơi …”

Quyền Quân Lâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở rộng vòng tay bế cô bé lên, cô bé đột nhiên ôm cổ, hôn lên mặt anh ấy.

Lâm Thiển Hạ bị hành động của con gái làm cho xấu hổ trong vài giây, ánh mắt Quyền Quân Lâm cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên không kém.

“Nhan Nhan yêu ba rất nhiều ư?”

“Cực kỳ yêu.” Cô bé gật đầu.

Lâm Thiển Hạ không nói nên lời, cách nói chuyện ngọt như vậy của con gái mình rốt cuộc là học từ ai ấy nhỉ?

Trên xe, cô bé vẫn nói cười rôm rả, có chút mong được đi học.

Xe của Quyền Quân Lâm đậu ở bãi đậu xe của trường, xung quanh là các bậc phụ huynh đưa con đến trường. Dù họ làm nghề gì hay sống ở đâu, lúc này, trước mặt những đứa trẻ không muốn đi học, họ đều lấy ra hết tất cả sự kiên nhẫn để dỗ dành, thuyết phục.

Khi Lâm Tiểu Nhan bước ra khỏi xe, cô bé nghe thấy tiếng khóc xung quanh cũng nắm chặt tay Lâm Thiển Hạ hơn, cô bé bắt đầu sợ bị mẹ bỏ rơi.

Lúc này Lâm Thiển Hạ vừa tìm được cô giáo của Nhan Nhan. Cô giáo trẻ tuổi dịu dàng, có nụ cười rạng rỡ, cô giáo cúi xuống chào cô bé: “Nhan Nhan, ba mẹ đưa con đến trường có phải khiến con rất vui hay không! Bây giờ, ba và mẹ phải đi làm, nên Nhan Nhan cũng vào lớp học nhé, được không?”

“Không!” Cô bé lắc đầu, hiển nhiên không chịu đi học.

“Nhan Nhan, chơi trò chơi với cô giáo được không con?” Lâm Thiển Hạ ngồi xổm xuống thuyết phục con gái.

“Con không muốn… con không muốn mẹ bỏ đi, con cũng không muốn rời xa ba.” Cô bé vừa nói vừa ôm chặt Lâm Thiển Hạ không chịu buông.

“Nhan Nhan, con xem bên kia có mấy bạn học kìa. Chúng ta cùng qua chơi với các bạn nhé?”

Nói xong Lâm Thiển Hạ nắm tay cô bé đi sau một hàng trẻ con, cô nắm tay Nhan Nhan để cô bé nắm áo của một bạn nhỏ phía trước, cô bé cũng nắm chặt, còn giáo viên phía trước dẫn đường dắt cả nhóm trẻ con vào phòng học

Cô bé ban đầu cảm thấy có chút thú vị, nhưng khi nhìn thấy ba và mẹ đứng phía sau vẫy tay chào tạm biệt mình, cô bé đã không kìm được mà khóc oà lên.

Tuy nhiên, đúng lúc này, cô giáo cúi xuống nói gì đó với Nhan Nhan, Nhan Nhan mới vừa khóc, vừa nắm áo của bạn nhỏ trước mặt, đi về phía trước ba cái.

Cả dãy trẻ nhỏ bỗng khóc ngất trời.

Lâm Thiển Hạ đôi mắt chua xót, cô quay sang Quyền Quân Lâm nói: “Đi thôi!”

“Nhan Nhan vẫn đang khóc!” Quyền Quân Lâm thực sự cảm thấy đau lòng, khi nhìn nhóm trẻ con đang khóc, anh thật sự muốn giữ con bé lại.  Lâm Thiên Hạ nở nụ cười: “Lần đầu tiên đi học là như thế này, đừng mềm lòng, đi thôi!”

Quyền Quân Lâm theo kịp.

Lúc này, một số phụ huynh vội vàng chạy đến cùng bọn trẻ. Lâm Thiển Hạ bước sang một bên nhường đường thì cô  đâm sầm vào vòng tay của Quyền Quân Lâm, bàn tay của Quyền Quân Lâm tự nhiên ôm lấy cô, tránh cho cô bị những người khác đụng trúng.

Chờ những bậc phụ huynh đi khỏi, Lâm Thiển Hạ không khỏi thì thào nói: “Cảm ơn.”

Quyền Quân Lâm mím môi cười: “Anh đã nói rồi, chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Lâm Thiển Hạ đi lên phía trước, Quyền Quân Lâm hỏi: “Em đã xem tin tức trên Internet chưa? Về chúng ta ý.”

Bước chân của Lâm Thiển Hạ dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng quay đầu lại: “Anh cũng nhìn thấy rồi?”
Bình Luận (0)
Comment