Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 303

Bước chân Lâm Thiển Hạ dừng một chút, trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta đi thôi.”

Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, Quyền Quân Lâm mặc dù muốn thảo luận, cũng cảm thấy không phải lúc.

Hai người ăn cơm trưa xong, Quyền Quân Lâm đồng ý buổi chiều sẽ đến đón đứa nhỏ, hơn nữa, còn nỗ lực tranh thủ cơ hội đón con bé mỗi buổi chiều cùng Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển Hạ cũng xuất phát từ quan tâm và trách nhiệm với con gái, anh cố chấp với chuyện này như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm không đồng ý được!

Rời đoàn làm phim một tuần, cô dồn rất nhiều cảnh quay, đạo diễn không thể không gọi cô về.

Sáng sớm, cô vừa mới vào đoàn làm phim trang điểm, Lý Oánh đã lắc eo đi vào, nói lời châm chọc.

“Yo, người này còn chưa nổi tiếng, giá cũng thật lớn nha, đã xin nghỉ lại còn dám xin nghỉ một tuần! Tôi cũng còn chưa có đãi ngộ như này.”

Lâm Thiển Hạ không nói gì, nhắm mắt, để mặc cho thợ trang điểm trang điểm.

Lý Oánh thấy kích thích cô không được, lập tức bồi thêm một câu: “Nhìn cô cũng thật mệt mỏi, một tuần này, ở trên giường đàn ông cũng không nghỉ ngơi tốt đi!”

“Cô im miệng!” Lâm Thiển Hạ thật sự nghe không nổi nữa.

Lý Oánh hừ một tiếng: “Cô và tôi cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này, cô cho rằng cô làm chuyện gì, tôi không biết sao?”

Lâm Thiển Hạ không định để ý cô ta, Lý Oánh có chút vô vị hừ một tiếng: “Lát nữa cái tát kia tôi sẽ không lưu tình đâu.”

Cảnh quay đầu tiên của hôm nay chính là Lâm Thiển Hạ ăn một cái tát.

Lúc này Trương Nhất Long đang trong phòng làm việc của ông ta tiếp điện thoại của Quyền Quân Lâm.

“Quyền tổng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô Lâm chịu chút gian khổ nào, nếu cảnh quay quá mệt, nhất định sẽ dùng thế thân, đúng, nhất định dùng.”

Trong giọng nói của Quyền Quân Lâm, hết lần này đến lần khác dặn dò một câu: “Nhất định đừng khiến cô ấy quá mệt, nếu như quá mệt, việc diễn có thể dồn lại, cũng đừng để cô ấy diễn cực nhọc.”

“Anh Quyền thật sự quan tâm đến Lâm Thiển Hạ! Yên tâm, yên tâm, tôi nào dám!”

Trương Nhất Long cúp điện thoại, không khỏi thở ra một hơi “Lâm Thiển Hạ rốt cuộc có mị lực như thế nào lại khiến một ông chủ lớn như thế quan tâm như vậy? Xem ra, sau này chỉ cần để cho Lâm Thiển Hạ đóng vai nữ chính, anh Quyền này nhất định sẽ đầu tư số tiền lớn đi.”

Ông ta nhất định phải nắm chặt đống rơm giá trị này.

Cảnh đầu tiên, Lý Oánh đang chuẩn bị tát Lâm Thiển Hạ thêm vài cái! Thế mà đạo diễn lại bảo cô ta giả vờ tát.

“Đạo diễn, sao có thể? Như vậy hiệu quả quay không chân thực một chút nào.” Lý Oánh kháng nghị.

“Không sao, cô cứ làm như thế là được, đừng tát thật.” Đạo diễn dặn dò hết lần này đến lần khác nói.

Lý Oánh cười lạnh một câu, cô ta sẽ không giả vờ tát đâu!

Tuy rằng đạo diễn đã tận lực thông báo trước, trong cảnh quay đầu tiên, sau khi nói xong lời thoại, một cái tát của Lý Oánh thật sự đánh tới, Lâm Thiển Hạ tuy rằng tránh được, nhưng vẫn cảm thấy bàn tay của cô ta sượt qua mặt, có chút đau đớn: “Chị Oánh, sao cô lại tát thật! Tôi nói là giả rồi.” Đạo diễn lập tức vội vàng đi vào trường quay.

“Đạo diễn, tôi chỉ là diễn quen rồi thôi! Tôi không biết giả vờ tát diễn như nào.” Lý Oánh ở đó tủi thân nói.

Trương Nhất Long nhanh chóng đến trước mặt Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, cô không sao chứ? Có đau không? Có nặng lắm không?”

Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, cô biết Lý Oánh cố ý, rõ ràng nhắc nhở phải giả vờ tát, cô ta lại làm thật.

“Tôi không sao, đạo diễn tiếp tục quay đi!” Lâm Thiển Hạ không muốn làm lỡ tiến độ quay.

“Được, Lý Oánh, tôi xin cô đấy, bà cô à, giả vờ tát! Nhất định phải tát giả.” Trương Nhất Long nói với Lý Oánh xong, tiếp tục quay.

Lần nữa quay lại cảnh này, Lý Oánh lần thứ hai nửa thật nửa giả tát vào mặt Lâm Thiển Hạ.

Mặt Lâm Thiển Hạ có chút tê, nhưng, cô cũng không hé răng, đạo diễn cũng cho qua cảnh diễn này.

Lại đi đến cố gắng hết sức tán dương Lâm Thiển Hạ, để cô ấy đừng tức giận, đây là vai nữ chính đầu tiên trong bộ kịch bản có vốn đầu tư lớn của Lâm Thiển Hạ. Cô đương nhiên sẽ không tức giận vì những chi tiết này. Hiện giờ dù sao Lý Oánh cũng là nữ phụ, cho nên, cô ta căn bản không sợ bộ phim này không nổi, tốt nhất không nổi cũng được, dù sao nổi rồi cũng tiện nghi cho Lâm Thiển Hạ.

Quay đến sáu rưỡi chiều, Lâm Thiển Hạ về đến nhà, cô nhớ con gái, cô  hy vọng cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy.

Cô quay phim kiếm tiền, khổ nữa cũng không sao, cuộc sống của cô hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Mà tất cả, đều nhờ sự giúp đỡ của Quyền Quân Lâm, ngồi trong xe tới chạng vạng tối, nhìn đoàn xe đến đến đi đi ngoài cửa sổ, trong đầu Lâm Thiển Hạ toàn bộ đều là quá trình quen biết làm bạn của cô và Quyền Quân Lâm.

Người đàn ông này, là quý nhân trong cuộc sống của cô.

Nhưng anh giúp cô nhiều như vậy, cô  có thể thay anh làm gì đây? Lâm Thiển Hạ thở dài một hơi, cực kỳ rối rắm.

Trong văn phòng tổng của tập đoàn Sở Thị, Sở Trạch Hiên bảo trợ lý đi liên lạc với trợ lý của Quyền Quân Lâm thêm lần nữa, mong hẹn gặp mặt trước, nhưng lại bị cự tuyệt thêm lần nữa.

Lần này khiến Sở Trạch Hiên cảm thấy cực kỳ thất vọng và bất lực, anh ta không hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà Quyền Quân Lâm không chịu gặp anh ta, dù sao đều là thế gia buôn bán kim cương, có buôn bán qua lại, thì mọi người đều kiếm tiền.

Sở Trạch Hiên nghĩ đến mượn con đường Lâm Thiển Hạ này, dạo gần đây cổ phiếu công ty anh ta ngày càng lỗ vốn, nếu anh ta có thể hợp tác với công ty của Quyền Quân Lâm, khẳng định là mua bán chỉ lời không lỗ.

Trong lòng Sở Trạch Hiên, không khỏi đánh chủ ý lên việc mượn con đường Lâm Thiển Hạ này, nhưng lần trước cô ấy triệt để từ chối anh ta như vậy, khiến anh ta thật sự có chút không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Trong lòng Sở Trạch Hiên phiền muộn, tự nhiên, đối với nhà Lâm Mộng Di cũng không có tâm trạng tốt gì.

Là vợ của anh ta, không thể hiểu cho anh ta, ngày ngày chỉ biết tiêu tiền lãng phí, hưởng thụ cuộc sống vật chất.

Hiện tại Sở Trạch Hiên cũng không phải ngày một ngày hai âm thầm xuất hiện sự không bằng lòng với Lâm Mộng Di.

Sở Trạch Hiên còn có một điểm chưa hiểu, thân phận của Quyền Quân Lâm và Lâm Thiển Hạ, căn bản không thể cùng xuất hiện được, vì sao hai người họ lại cùng nhau ăn cơm? Hơn nữa Quyền Quân Lâm còn gần gũi với con gái của cô ấy như vậy?

Sở Trạch Hiên thầm nghĩ, chỉ cần làm rõ chuyện này, có lẽ còn có biện pháp.

Đương nhiên, suy nghĩ của đàn ông với đàn ông, cũng có thể vừa đoán đã trúng, anh ta có lẽ sẽ động tình với Lâm Thiển Hạ, trừ phi bây giờ cô đủ mê người khiến đàn ông không có cách nào chết tâm với cô.

Mà Quyền Quân Lâm cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh cũng động tình với Lâm Thiển Hạ? Đáy lòng Sở Trạch Hiên không khỏi nảy lên lo lắng.

Lẽ nào Quyền Quân Lâm luôn từ chối gặp anh ta, là vì biết quá khứ của anh ta và Lâm Thiển Hạ? Cũng chỉ có thể như vậy.

Sở Trạch Hiên không khỏi ảo não cắn cắn răng, nếu không thể hợp tác cùng Quyền Quân Lâm, trở thành người đứng đầu trong ngành sản xuất kim cương, một khi Quyền Quân Lâm hợp tác cùng người khác, vậy thì ắt sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của anh ta.

Đáy mắt Sở Trạch Hiên không khỏi hiện lên sự tàn nhẫn, công ty của anh ta, tuyệt đối không thể thua trong tay của anh ta được.
Bình Luận (0)
Comment