Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 334

Lâm Thiển Hạ vẫn không thể ngồi yên ở nhà, trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông đó bị sốt, anh ta thật sự muốn ngược đãi bản thân theo cách này sao?

“Dì Lưu, dì chăm sóc cho Nhan Nhan, tôi có việc phải đi ra ngoài.” Lâm Thiển Hạ nói với dì Lưu.

Dì Lưu lập tức gật đầu: “Đi đi! Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc con bé.”

Lâm Thiển Hạ cầm ô rồi bước ra khỏi cửa, khi đứng trong thang máy, cô  không nhịn được muốn tự tát vào mặt mình, cô đang làm gì vậy? Nếu anh bị bệnh thì cứ để anh bệnh! Sao cô lại muốn đến thăm anh chứ?

Tuy là trong lòng Lâm Thiển Hạ nghĩ vậy, nhưng cô  vẫn muốn đến thăm anh một lát. Vì dù sao thì cũng là ba của con gái cô, cô cũng không hy vọng anh xảy ra chuyện gì cả. Lâm Thiển Hạ đi về phía biệt thự của anh, trên đường đi cô dẫm phải nước mấy lần, khiến cho giày của cô ướt đẫm. Nhưng lúc này cô cũng không quan tâm, cô đi thẳng đến cổng biệt thự của anh, cô đưa tay lên và ấn vào chuông cửa.

Người đàn ông bên trong không cần biết là ai bấm chuông cửa, anh  nhanh chóng mở cửa ra. Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, như thể là anh đang mong đợi cô đến vậy? Thật sự là quá phiền lòng.

Lâm Thiển Hạ bước vào cửa nhỏ của biệt thự, đi về phía đại sảnh. Lúc này, Quyền Quân Lâm ở trong đại sảnh chắc chắn là biết cô đã đến.

Khi anh vừa cúp điện thoại thì anh  đã có linh cảm rằng người phụ nữ này sẽ không bỏ mặc anh.

Hơn nữa, anh phát hiện ra rằng anh nói anh bị sốt và anh thật sự có triệu chứng này. Nhưng mà anh cũng rất vui khi thấy rằng chính mình đang bị sốt, nếu như vậy thì xem như không phải nói dối!

Trên người của Quyền Quân Lâm vẫn chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt, trong sảnh đã bật lò sưởi, nhưng đối mặt với đêm lạnh như vậy thì dù có sưởi ấm đến đâu anh cũng không thể chống chọi được chỉ với chiếc áo sơ mi mỏng manh này.

Lâm Thiển Hạ mở cửa phòng, mang theo cơn gió lạnh thổi vào, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào sô pha, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

“Anh bị điên rồi à?” Lâm Thiển Hạ nghiến răng hỏi.

“Thiển Hạ, ​​em đến rồi.” Quyền Quân Lâm cười, trông rất vui vẻ.

Lâm Thiển Hạ đi đến bên cạnh anh, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh thật sự đỏ bừng, cô đưa tay sờ thì thấy vầng trán của anh có hơi nóng.

Quả nhiên là đã bị sốt.

Cô biết nhà anh có tủ thuốc y tế, trong đó nhất định phải có nhiệt kế, cô tìm tủ thuốc, lấy ra một cái nhiệt kế, đặt vào trán anh một lúc.

Nhìn nhiệt độ hiển thị là 38 độ C. Không phải là sốt cao nhưng đã cũng xem như ngã bệnh rồi.

Lâm Thiển Hạ thấy anh vẫn mặc áo sơ mi hơi ẩm ướt, cô lập tức nhíu mày ra lệnh: “Anh đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác đi.”

Quyền Quân Lâm ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía lầu hai. Đi được nửa đường, quay đầu lại khẩn cầu: “Em sẽ không đi chứ?”

Lâm Thiển Hạ không muốn nhìn anh hay trả lời anh.

“Anh vẫn chưa ăn tối.” Quyền Quân Lâm lại nói.

Lâm Thiển Hạ cảm thấy người đàn ông này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cô trừng mắt nhìn: “Anh đi thay một bộ đồ sạch sẽ trước đi.”

“Em sẽ nấu món gì đó cho anh ăn sao?” Quyền Quân Lâm đứng ở lan can tràn đầy mong chờ, hỏi cô.

Tuy nhiên sau khi hỏi, anh cũng không yêu cầu Lâm Thiển Hạ thật sự đồng ý với anh. Vì vậy anh đi lên tầng hai, anh không muốn bị bệnh đến mức cần cô phải chăm sóc.

Điều mà anh muốn nhất bây giờ chính là không gây thêm rắc rối cho cô. Vì vậy anh vẫn nhanh chóng đi tắm nước nóng, mặc một chiếc áo len sạch sẽ và khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài.

Lúc anh đi tắm, Lâm Thiển Hạ dự định nhờ trợ lý của anh đến đây, nhưng bây giờ bên ngoài trời mưa to như vậy chắc chắn là trợ lý của anh không muốn ra ngoài.

Thay vì làm phiền họ, Lâm Thiển Hạ cũng có thể nấu cho anh một bát mì đơn giản, dù sao anh cũng có nguyên liệu ở trong nhà nên không cần phải làm phiền người khác.

Nghĩ vậy, cô quyết định làm như vậy. Vừa làm, cô vừa tức giận tự hỏi, tại sao cô lại phải chăm sóc người đàn ông này?

Quyền Quân Lâm vừa đi xuống lầu thì nghe thấy có tiếng động từ trong bếp, khóe miệng cong lên một nụ cười, đó là một nụ cười rất hài lòng. Không ngờ rằng Lâm Thiển Hạ lại sẵn lòng chăm sóc cho anh lúc ốm đau.

Nếu đúng như vậy thì có phải anh nên thường xuyên bị bệnh hay không?

Quyền Quân Lâm bước xuống cầu thang, lúc này Lâm Thiển Hạ đã bưng một tô mì, cô ấy nhướng mày nhìn anh, nói: “Ăn đi!”

“Thiển Hạ, ​​cảm ơn em!” Quyền Quân Lâm trầm giọng cảm ơn.

Lâm Thiển Hạ ngồi vào một bên trên ghế sô pha, cô không muốn đối mặt với anh. Quyền Quân Lâm cúi mặt ăn lấy ăn để, mùi vị này lại vừa đúng hợp với khẩu vị của anh. Anh thật sự đói bụng nên ăn rất nhanh, thậm chí còn uống hết cả nước.

Điều này cũng thể hiện sự yêu thích của anh với tô mì này.

Lâm Thiển Hạ quay đầu liếc nhìn anh một cái, nhìn anh bưng bát mì lên uống hết, miệng cô ấy suýt chút không kiềm được mà nở nụ cười.

Phải nói Quyền Quân Lâm của hiện tại hoàn toàn khác với người đàn ông mà cô từng quen biết trước đây.

Ở trong mắt cô, người đàn ông quý tộc này khiến cho cô có cảm giác xa cách.

Hiện giờ anh lại chật vật như vậy, còn rất đáng thương, thậm chí như một đứa trẻ.

Khoan đã, đây có phải là cô đang đồng cảm với anh không? Đây không phải là chuyện tốt gì cho cam, trong lòng Lâm Thiển Hạ đang đấu tranh dữ dội.

Sau khi Quyền Quân Lâm ăn mì xong thì đi đến ngồi lên ghế sô pha bên cạnh cô. Lâm Thiển Hạ nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn có phần hơi đỏ.

“Anh phải đến bệnh viện đi.” Cô đề nghị, bởi vì anh như thế này vẫn có chút nguy hiểm.

“Anh không muốn đi, anh chỉ cần uống một chút thuốc thôi.” Quyền Quân Lâm nói xong lại lo lắng hỏi: “Dì Lưu đang trông chừng Nhan Nhan à?”

Lâm Thiển Hạ nhẹ gật đầu: “Anh uống thuốc đi! Tôi về trước.”

“Thiển Hạ, ​​cảm ơn em! Cảm ơn em đã đến đây.” Quyền Quân Lâm nói với vẻ biết ơn.

Lâm Thiển Hạ cắn môi: “Đây chỉ là để báo đáp lòng tốt trước đây của anh, bất kể thế nào thì tôi cũng không muốn mắc nợ anh bất kì điều gì.”

Quyền Quân Lâm giật mình, anh lắc đầu nói: “Em không nợ anh gì cả, là anh nợ em.”

Lâm Thiển Hạ quay đầu phản bác: “Tôi không cần anh nợ tôi cái gì, anh cứ sống cuộc sống của mình, đừng quấy rầy tôi.”

“Thiển Hạ, ​​Nhan Nhan cần có ba.” Quyền Quân Lâm biết con gái rất thích anh và muốn sống cùng anh.

Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ hơi tái nhợt: “Anh muốn làm gì? Muốn cướp Nhan Nhan à?”

“Không phải, anh chỉ muốn cho Nhan Nhan và em có một gia đình.” Quyền Quân Lâm an ủi.

Sau khi Lâm Thiển Hạ nghe, đau đớn hiện lên trong mắt cô: “Tôi không thể chấp nhận anh.”

Ánh mắt của Quyền Quân Lâm cũng dâng lên vẻ tổn thương: “Bất kể như thế nào, anh cũng tình nguyện đợi em, em muốn anh làm gì đều được cả.”

Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại: “Đừng quấy rầy chúng tôi.”

“Anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em nhưng mà em có thể cho phép anh gặp Nhan Nhan được không?”
Bình Luận (0)
Comment