Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 346

Khi Lâm Thiển Hạ ăn sáng xong, xe chuyên dụng của cô chạy đến đón cô  về đoàn phim, cô bé nghe nói hôm nay sẽ không đi học, khuôn mặt có chút ửng hồng vì vui mừng, ôm Quyền Quân Lâm thật chặt.

“Ba ba, hôm nay con thật sự không cần đi học sao?  Con có thể chơi với ba sao?”

“Ừ, hôm nay con không đi học, mẹ con xin cho con được nghỉ.” Quyền Quân Lâm cười hôn lên tóc con gái, hôm nay anh muốn đưa cô bé về nhà ra mắt ông bà nội.

Lâm Thiển Hạ đã không trở lại đoàn phim một thời gian, gần đây đoàn phim của cô cũng đang bí mật bấm máy, thỉnh thoảng sẽ có một số hình ảnh quảng cáo trên mạng, Lâm Thiển Hạ có thời gian thì sẽ xem xem nhiệt độ của người hâm mộ như thế nào?

Có lần, Lâm Thiển Hạ đã từng có một quá khứ khó xử trong làng giải trí, vì kiếm tiền nên cô không từ chối bất kỳ vai phụ nào và cô đã nhận lời tất cả. Tuy nhiên, khả năng diễn xuất của cô đã được công nhận, dù cô có đóng vai xấu thì trên mạng vẫn sẽ có một số fan có ấn tượng tốt về cô, vì vậy cô rất cảm ơn sự kiên trì của các fan.

Ở biệt thự, Quyền Quân Lâm mặc cho con gái chiếc váy công chúa màu hồng rất đẹp và đáng yêu, cô bé cũng vô cùng kháu khỉnh và cực kì dễ thương, đôi mắt to đen láy như ngọc quả thật khiến người ta như muốn tan chảy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Nhan Nhan, con có biết hôm nay ba sẽ đưa con đi gặp ai hay không?” Quyền Quân Lâm ôm cô bé và để cô nhóc ngồi trong vòng tay mạnh mẽ của mình.

Nhóc con chớp chớp đôi mắt to và lắc đầu: “Con không biết, ba ơi chúng ta đi đâu chơi vậy?”

“Chúng ta đi gặp ông bà nội nhé?”

“Ông bà nội?”

“Đúng vậy, họ là ba mẹ của ba, con gọi là ông bà nội.”

“Được rồi, con muốn gặp ông bà nội.” Nhóc con vui vẻ gật đầu.

Quyền Quân Lâm đang đặt nhóc con ngồi vào ghế an toàn trong xe, anh nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, lúc này anh biết mọi người đều ở nhà.

Xe của Quân Lâm đi thẳng về phía nhà họ Quyền.

Nhà họ Quyền được sửa sang lại rất trang nhã, toàn bộ căn nhà là một công trình kiến trúc lịch sử hiếm hoi ở trung tâm thành phố. Ông nội Quyền thích ở kiểu nhà như vậy, điều này khiến cho tâm trạng của ông ấy rất vui vẻ.

Tống Cầm và chồng bag cũng sẽ tập Thái Cực Quyền trong vườn với ba chồng vào buổi sáng, lúc này họ đã tập cả buổi sáng và một gia đình ba người đang ăn sáng.

“Tiểu Cầm, gọi cho Quân Lâm, hôm nay gọi nó về nhà ăn tối, ba nhớ nó rồi.” Ông cụ nói với con dâu.

Tống Cầm trả lời một câu: “Vâng ạ, lát nữa con sẽ gọi cho nó, bảo nó hôm nay nhất định phải bỏ chút thời gian về nhà ăn bữa cơm.”

Đúng lúc cả nhà dùng xong bữa sáng thì nghe thấy tiếng của người giúp việc ở ngoài cửa nói một câu: “Cậu chủ, cậu đã về.”

Quyền Quân Lâm gật đầu, cũng không để ý đến người hầu đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô bé đang nằm trong lòng anh, anh cứ mà ôm nhóc con đi vào trong đại sảnh như vậy.

Vợ chồng Tống Cầm đang trò chuyện trong đại sảnh, nhìn thấy con trai trở về nhà, còn ôm theo một cô bé không rõ lai lịch, cả hai người đều nhìn một cách kinh ngạc.

Tuy nhiên, khi Tống Cầm nhìn thấy cô bé trong vòng tay của con trai mình, nhóc con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy bà ấy liền thích ngay lập tức, muốn đến ôm một cái.

“Con trai, con mang theo một nhóc con đáng yêu như vậy đi đâu thế!” Tống Cầm cười, bước đến.

Bà ấy còn không biết rằng đây là con gái của Lâm Thiển Hạ.

Quyền Quân Lâm cười bí hiểm nhìn mẹ: “Mẹ, đoán xem đây là con của ai?”

Tống Cầm lúc này còn chưa đoán ra, nhóc con nhìn thấy người lạ liền thu mình vào lòng anh, sau đó bối rối kêu lên: “Ba…Ba ba…”

Quyền Quân Lâm vốn dĩ muốn nhường con gái cho mẹ mình ôm, nhưng thấy nhóc con có vẻ sợ sệt, nên đưa tay ra dỗ dành: “Nhan Nhan, họ không phải người xấu, họ là ông bà nội của con.”

Tống Cầm đang đứng ngay trước mặt con trai, nghe thấy những lời này, hai mắt mở lớn gấp mấy lần: “Con trai, con đang nói cái gì vậy? Đứa trẻ này sao lại gọi con là ba? Đứa bé này là con ai?”

“Mẹ, tất nhiên cô bé gọi con là ba, mẹ nghĩ xem nhóc con là của ai? Đương nhiên là của con.” Đôi mắt Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ tự hào khi nói ra lời này.

Tống Cầm và chồng ngay lập tức nhìn anh đầy hoài nghi, Quyền Chính Hoa nhanh chóng tiếp lời: “Quân Lâm, sao con lại có đứa con lớn như vậy?”

“Đúng vậy! Đừng làm chúng ta sợ.” Tống Cầm nhìn đứa bé, tuy rằng bà ấy rất thích, nhưng nếu là con của anh thì thật sự là hù doạ bọn họ mà.

Quyền Quân Lâm ôm nhóc con ngồi trên ghế sô pha, nhóc con hiếu kì nhìn hai vị trưởng bối chưa từng gặp này bằng đôi mắt ngấn nước, nhưng mà cô bé vẫn còn rụt rè nên ôm chặt vào cổ của ba mình.

“Ba, mẹ, hãy nghe con nói, có một chuyện mà con chưa tìm được cơ hội để nói cho hai người biết.” Quyền Quân Lâm nghiêm túc nói.

Tống Cầm và Quyền Chính Hoa lập tức ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nhóc con trong lòng con trai mình. Nhìn một lát hai người họ không khỏi nhìn nhau, vì bọn họ phát hiện ra nhóc con này rất giống con trai mình!

“Quân Lâm, con còn không mau nói xem đứa trẻ này từ đâu mà có? Con đã giấu giếm chúng ta chuyện gì?” Tống Cầm vội vàng muốn biết nguồn gốc của đứa trẻ.

Nhưng trong lòng Quyền Chính Hoa đã tràn ngập vui sướng, nếu cô bé này thực sự là cháu gái của ông thì đây quả là một chuyện vui lớn.

“Cô bé tên là Nhan Nhan, mẹ của cô bé tên là Lâm Thiển Hạ. Là do bốn năm trước con và cô ấy gặp nhau một lần nên mới có Nhan Nhan.” Ánh mắt của Quyền Quân Lâm nhìn nhóc con trong lòng vô cùng dịu dàng và âu yếm.

Anh thậm chí không muốn xem cái đêm bốn năm trước là một đêm hoang đường, vì có nhóc con này nên đêm đó là một đêm đặc biệt có ý nghĩa.

Ánh mắt của Tống Cầm và Quyền Chính Hoa tương tự nhau. Cho dù là con trai nói như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu là đứa trẻ trước mặt này là do tình một đêm mà có!

Mà trong lòng Tống Cầm đang căng như dây đàn, nhóc con này là con gái của Lâm Thiển Hạ? Chẳng lẽ bốn năm trước con trai bà ấy từng có quan hệ với cô ấy hay sao?

Tống Cầm không khỏi nghĩ đến tính chất công việc của Lâm Thiển Hạ, ​​cô ấy là một nghệ sĩ, một diễn viên. Làng giải trí hiện giờ rất loạn, chẳng lẽ là bốn năm trước cô ấy tìm được cơ hội trèo lên giường con trai của bà ấy hay sao?

“Đứa nhỏ này có chắc là thuộc về con không? Nó là con cháu nhà họ Quyền chúng ta?” Quyền Chính Hoa hỏi con trai.

“Chắc chắn là của con.” Quyền Quân Lâm rất chắc chắn về điều này.

Nhóc con là của anh.

Sắc mặt của Tống Cầm lập tức trầm xuống: “Quân Lâm, không phải chính là nữ nghệ sĩ Lâm Thiển Hạ đã tạo ra scandal với con trên mạng đó chứ?”

Khuôn mặt Quyền Quân Lâm hơi căng lại, anh ta có thể cảm nhận được thành kiến của mẹ anh về công việc của Lâm Thiển Hạ.

“Mẹ, cô ấy chỉ là một diễn viên. Đây là công việc của cô ấy.” Quyền Quân Lâm nghiêm túc sửa lời của mẹ mình, không muốn mẹ mình có thành kiến với Lâm Thiển Hạ.
Bình Luận (0)
Comment