Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 363

Một đêm triền miên.

Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ vừa mở to mắt, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của cô, đồng thời, trong đáy mắt cô cũng lộ ra vẻ xấu hổ vừa nhìn đã thấy.

Cô quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say ở bên cạnh, trong nháy mắt sắc hồng lập tức bò lên trên khuôn mặt của cô, hơi thở trở nên hổn hển, cô cũng không dám nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Chuyện xảy ra tối hôm qua đã làm thay đổi tất cả mọi suy nghĩ của cô, để cô có thể đón nhận anh một lần nữa. Sự dịu dàng của anh đã đưa cô trở về thành một người phụ nữ bình thường.

Khóe miệng của Lâm Thiển Hạ nhếch lên cười, cực kỳ to gan giương mắt đánh giá người đàn ông này, quan sát những đường nét như được điêu khắc trên người anh, mỗi một nét vẽ đều giống như một kiệt tác của Thượng Đế.

Cô không khỏi nâng nhẹ tay lên phác họa lại những đường nét trên khuôn mặt anh. Lúc này, người đàn ông nắm chặt lấy tay của cô rồi ôm cô vào trong ngực. Lâm Thiển Hạ lập tức sửng sốt một chút, hóa ra anh đã tỉnh lại rồi!

Thật xấu hổ khi cô đã quan sát anh lâu như vậy.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói thì thầm bên tai lộ ra khí chất quyến rũ.

Lâm Thiển Hạ lập tức khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình: “Không có gì, chỉ là em muốn nhìn anh một chút.”

Lúc này, trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm lộ ra cảm giác thỏa mãn, anh rất hài lòng phản ứng tối qua của cô.

“Cả đời này, để cho em nhìn thỏa thích, anh là của em.” Quyền Quân Lâm khẽ cười lên tiếng.

Dường như Lâm Thiển Hạ cũng đang nói đùa, cô ngang ngược vòng tay qua ôm lấy cổ anh nói: “Được, anh là của em. Ngoại trừ em ra, anh hứa không được để cho bất kỳ người phụ nữ nào khác được phép ngắm nhìn anh đó.”

Quyền Quân Lâm đỡ trán nói: “Có em ở bên cạnh thì anh bằng lòng dùng cả quãng đời còn lại của mình.”

Lâm Thiển Hạ rúc vào trong ngực của anh, cong môi cười một tiếng: “Vâng!”

“Em có muốn rời khỏi giường để đi ăn sáng không?”

“Em không đói bụng… Còn anh thì sao? Em muốn ngủ một lát.” Lâm Thiển Hạ không muốn thức dậy lúc này, hiếm có cơ hội không có cô nhóc ở bên cạnh, cô cũng muốn cảm nhận xúc cảm nằm trên giường một lúc nữa.

Trong đáy mắt của Quyền Quân Lâm hiện lên sự vui vẻ: “Anh đói.”

Lâm Thiển Hạ chớp mắt: “Vậy anh có muốn ngồi dậy đi ăn chút gì hay không?”

Đôi mắt Quyền Quân Lâm sáng rực nhìn chằm chằm vào cô giống như cô chính là bữa ăn ngon của anh vậy, anh cúi đầu xuống nói: “Anh muốn ăn em!”

Lâm Thiển Hạ kịp phản ứng lại và lập tức muốn trốn tránh, nhưng người đàn ông này nào để cho cô trốn. Bên trong căn phòng, tiếng cười khúc khích vang vọng khắp nơi.

Sáng sớm, trong biệt thự đã tràn ngập không khí hoan lạc.

Giữa trưa, hai người mới quay trở về nhà họ Quyền, cô nhóc chơi rất vui vẻ ở đây, toàn bộ khu vườn lớn chính là sân chơi của cô bé. Hôm nay, ông Quyền còn dành ra một không gian trống để xây một sân chơi nhỏ cho cô bé! Sau này, dành riêng chỗ cho cô bé thỏa thích vui đùa trong những lúc ở lại đây.

Vào tháng tám, bộ phim mới của Lâm Thiển Hạ Bắt đầu được công chiếu. Ngay khi được phát sóng, bộ phim đã nhanh chóng trở thành hot search trong danh sách tìm kiếm ở ngày thứ hai và thu hoạch được rất nhiều lời khen tặng. Lâm Thiển Hạ cũng cực kỳ vui vẻ vì cô có thể đạt được thành tích như vậy khi lần đầu làm nữ chính.

Giờ phút này, ở nhà họ Lâm, Lâm Mộng Di đang nhàm chán tìm kiếm phim truyền hình để giết thời gian, cô ta lướt tới lướt lui mà cũng không phát hiện thấy có bộ phim nào hay. Phút chốc, cô ta lướt đến một trang phim, cô ta trông thấy một khuôn mặt quen thuộc trên poster bộ phim kia.

Đó là Lâm Thiển Hạ, Lâm Mộng Di lập tức ghen tị rồi ấn vào mở poster của một bộ phim, hóa ra là bộ phim truyền hình mới của Lâm Thiển Hạ đang được phát sóng. Hơn nữa, bộ phim đó còn được chấm điểm cao như vậy.

Bây giờ trong lòng Lâm Mộng Di cũng không biết dành bao nhiêu sự ghen tị dành cho Lâm Thiển Hạ. Bây giờ cô ấy làm chuyện cũng tốt đẹp, sắp gả cho Quyền Quân Lâm, mẹ chồng tương lai còn tặng cô ấy không biết bao nhiêu đồ trang sức quý hiếm, vả lại cô ấy còn có một đứa con nữa.

Phút chốc, đáy mắt Lâm Mộng Di hiện lên một sự chế giễu. Đúng rồi, đứa bé, chắc hẳn bây giờ Lâm Thiển Hạ đang rất đắc ý. Cô ta không thể để cho cô ấy đắc ý như vậy, cho nên cô ta muốn làm chút việc gì đó để ngáng chân cô ấy.

Lâm Mộng Di còn giữ số điện thoại của một phóng viên truyền thông ở lần trước, cô ta vươn tay bấm số gọi điện thoại cho người này.

“A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy?”

“Xin chào, tôi có một tin tức muốn nói cho anh, hoàn toàn miễn phí nha!”

“Ồ! Vậy cô hãy nói cho tôi biết tin tức của ai.”

“Tôi muốn nói đến scandal của nữ diễn viên đang nổi tiếng Lâm Thiển Hạ. Nghe nói bốn năm trước, cô ta trèo lên giường của một người đàn ông giàu có, sinh ra một đứa bé. Bây giờ, cô ta dựa vào đứa bé này để tìm ra người đàn ông này, để anh ta bỏ tiền đầu tư vào bộ phim truyền hình mới của cô ta, để cô ta trở nên nổi tiếng như lúc này.”

“Thật không? Cô có chứng cớ gì không? Đó là người đàn ông giàu có nào?”

“Không phải cô ấy đã được đưa tin với một người đàn ông bí ẩn nào đó trước đây hay sao? Người đàn ông đó chính là người trong giới đá quý và cực kỳ giàu có.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

“Không cần cám ơn, tôi chỉ cần sáng sớm ngày mai trông thấy một bản tin về Lâm Thiển Hạ là được.”

Nói xong, Lâm Mộng Di cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia đắc ý. Một người mang thân phận nghệ sĩ giống như Lâm Thiển Hạ, bất kỳ một scandal nào cũng đều có thể biến cô ấy trở thành đề tài tranh cãi của người hâm mộ.

Bây giờ, thỉnh thoảng Lâm Mộng Di vẫn còn nghĩ đến đôi cẩu nam nữ Sở Trạch Hiên kia. Ngày nào cô ta cũng chửi rủa bọn họ, còn tự tay viết hai mảnh giấy dán lên trán hai con búp bê vải, cô ta hung hăng ghim kim vào từng con búp bê giống như đã phát điên vậy.

Bây giờ, giới truyền thông đang muốn tìm một ít scandal của một vài ngôi sao nổi tiếng để gia tăng số lượt truy cập vào trang báo của họ. Tất nhiên,bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua tin tức này của Lâm Mộng Di. Bọn họ lập tức đi tìm hiểu tin tức về sự việc xuất ngoại lần trước của Quyền Quân Lâm. Đồng thời, bọn họ cũng đã xác định được rằng Lâm Thiển Hạ vừa khiêm tốn vừa chưa nổi tiếng ở trong nước vào lúc ấy.

Điều này đã khẳng định một điểm. Nếu như đứa bé này là của bọn họ thì như tin tức mà Lâm Mộng Di cung cấp, Lâm Thiển Hạ cố tình mang thai con của người đàn ông này. Sau đó, cô ấy lợi dụng đứa bé làm vật ràng buộc để yêu cầu người đàn ông trong giới đá quý này đầu tư cho bộ phim mới và lăng xê cô ấy nổi tiếng.

Cũng không có ai chứng minh những chuyện trong giới giải trí là thật hay giả, nhưng chỉ cần bọn họ có thể kiếm được một ít lượng truy cập từ người xem thì bọn họ cũng không sợ đắc tội với người khác.

“Ông chủ, bản thảo đã viết xong, tối nay chúng ta thật sự phải đăng tải lên sao?”

“Đúng sáu giờ tối nay, đăng tải đúng giờ.”

Buổi tối, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm ăn cơm ở nhà họ Quyền, tối nay cô nhóc vẫn còn muốn ngủ ở đây, bởi vì ở đây có rất nhiều thứ để vui chơi và những món ăn ngon, ông bà đều rất cưng chiều cô bé!

Lâm Thiển Hạ trông thấy con gái mình được người khác chăm sóc như vậy, tất nhiên cô cảm thấy rất yên tâm. Những năm qua, cô cũng đã học được cách buông bỏ và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Cô và Quyền Quân Lâm cùng nhau về nhà, vừa mới lên xe, điện thoại di động của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn đến, cô cầm lên xem thì trông thấy người gửi chính là quản lý của cô, chị Lý gửi đến. Đó là một đường dẫn đến một bài báo đưa tin scandal về cô.

Lâm Thiển Hạ bấm vào và xem qua một chút. Sau khi đọc toàn bộ bài báo, cô chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, là ai đã tung ra tin tức về cô như thế? Để giới truyền thông viết rồi đưa tin lung tung như thế?

“Thật kinh tởm.” Lâm Thiển Hạ tức giận đến mức muốn mắng người.

“Sao vậy?” Quyền Quân Lâm lo lắng nhìn cô.

“Truyền thông lại viết linh tinh.” Lâm Thiển Hạ cắn môi không nói nên lời.

“Viết cái gì?”

“Cũng không biết bọn họ khai thác từ đâu rất nhiều chuyện liên quan tới em và anh, viết rằng năm đó là em dụ dỗ anh, cố tình mang thai đứa con của anh. Sau vài năm âm thầm tự nuôi nấng, em mang theo đứa bé để đi tìm anh và đòi hỏi anh phải đầu tư vào bộ phim mới của mình cũng như phải được đóng vai nữ chính.”

Lâm Thiển Hạ chỉ có thể câm lặng trước chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment