Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 368

Lúc này, hai mắt của Sở Trạch Hiên đỏ bừng, cả người giống như bị ma quỷ nhập vào, anh ta vốn đã mất đi toàn bộ tính người trong cơ thể, anh ta bước từng bước một về phía người phụ nữ đang hoảng sợ, trong đáy mắt xuất hiện sát ý đậm đặc.

“Lâm Mộng Di, tại sao cô lại giết con trai của tôi, vì sao?” Sở Trạch Hiên gầm thét lên một câu.

“Tôi… Không phải là tôi cố ý, ai bảo anh vứt bỏ tôi, ai bảo người phụ nữ đê tiện kia mang thai con của anh, cô ta không xứng đáng.” Giờ phút này, cho dù là Lâm Mộng Di sai nhưng cô ta cũng không muốn thừa nhận điều này, bởi vì cô ta cảm thấy mình không làm gì sai cả. Có sai đi chăng nữa thì cũng là Sở Trạch Hiên đã sai, chính là anh ta đã ép cô ta đến bước đường này.

“Cô ấy không xứng thì chẳng lẽ cô lại xứng sao? Lâm Mộng Di, cô mới không xứng đáng làm người. Đó là con trai của tôi và cũng chính là một mạng sống sờ sờ.” Mỗi lần Sở Trạch Hiên nghĩ đến đứa con trai trong bụng của Tống Liên bị động thai rồi sảy mất thì anh ta lại càng cảm thấy Lâm Mộng Di rất đáng chết.

Nếu như lúc này, Lâm Mộng Di thực sự thông minh thì cô ta nên nhận lấy lỗi lầm và quỳ xuống nói xin lỗi. Tuy nhiên, cô ta không đủ thông minh như thế, mà thậm chí còn thật ngu ngốc khi biết rõ Sở Trạch Hiên đã nổi trận lôi đình, vậy mà cô ta còn tiếp tục khiêu khích anh ta nữa.

“Sở Trạch Hiên, vốn dĩ một người đàn ông như anh hoàn toàn không xứng đáng có con. Nhà họ Sở các người nên bị tuyệt chủng.” Lâm Mộng Di cũng gần như phát điên, muốn trút bỏ toàn bộ hận thù mấy ngày nay ra ngoài.

Sở Trạch Hiên nắm chặt lấy nắm đấm, hung hăng cất bước tiến lên muốn bắt lấy cô ta. Lâm Mộng Di lùi lại phía sau một bước, tưởng rằng đã tránh thoát khỏi anh ta, nhưng cô ta không ngờ mình lại giẫm phải một hòn đá ở dưới chân. Toàn bộ cơ thể cô ta trượt ngã xuống mặt đất, cô ta không màng nỗi đau đớn mà cố gắng dịch chuyển cơ thể lùi về phía sau.

Khi Sở Trạch Hiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, anh ta cong môi cười giễu: “Cô muốn chạy trốn à! Người phụ nữ đê tiện này, tôi muốn chôn cô cùng con trai của tôi.”

“Anh muốn giết tôi…?’ Lâm Mộng Di trợn to mắt nhìn chằm chằm người đang ở trước mặt, sự hoảng hốt phóng to trong đáy mắt.

Sở Trạch Hiên duỗi chân không hề nể chút tình cảm nào mà giẫm mạnh lên ngực Lâm Mộng Di, dùng sức đè mạnh chân xuống mặt đất, Lâm Mộng Di muốn đẩy chân của anh ta ra, thế nhưng vốn dĩ cơ thể của Sở Trạch Hiên cao to hơn cô ta nhiều. Dưới áp lực từ cú giẫm mạnh kia, Lâm Mộng Di chỉ cảm thấy không thể thở nổi, mặt cô ta đỏ lên, quát to về phía Sở Trạch Hiên: “Buông tôi ra, anh thả tôi ra, tên khốn kiếp… Tôi nguyền rủa nhà họ Sở các người không có con cháu nối dõi, các người chết không được yên…”

Sở Trạch Hiên vốn đã mất đi lý trí, vậy mà ngay lúc này đây, những lời mắng chửi của Lâm Mộng Di lại cuốn mất chút lý trí còn sót lại của anh ta. Sau khi nghe xong những lời mắng chửi khó nghe phát ra từ trong miệng cô ta, anh ta gần như phát điên lên, anh ta chỉ muốn bắt cô ta phải ngậm miệng lại.

Anh ta ngồi xổm xuống, buông lỏng chân ra, mà thay vào đó là anh ta lại sử dụng hai cánh tay của mình bóp chặt lấy cổ họng của Lâm Mộng Di…

“Khụ… Khụ…” Lâm Mộng Di hô hấp có chút khó khăn. Tuy nhiên, lúc này, cô ta vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục mắng chửi như cũ: “Nhà họ Sở các người không có ai tốt cả, khụ… Buông tôi ra.”

Ánh mắt của Sở Trạch Hiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai tay của anh ta bóp lấy cổ họng của Lâm Mộng Di, cái bóp cổ này cũng đang càng lúc càng siết chặt thì làm sao còn có thể khống chế được sức lực đang sử dụng được nữa. Anh ta chỉ muốn bắt cô ta phải ngậm miệng cũng như chỉ muốn trừng phạt cô ta.

Khuôn mặt của Lâm Mộng Di trở nên tím xanh, hai mắt của cô ta đều trợn to bởi vì cổ họng đang bị bóp chặt lộ ra vài phần hoảng sợ. Lúc này, Lâm Mộng Di đang giãy giụa trên bờ vực sống chết, thế nhưng cô ta lại không còn chút sức lực nào cả. Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới này đang từ từ biến mất trong ánh mắt của mình, rốt cuộc, ngay cả một hơi thở cuối cùng cũng không thể phả ra. Cuộc sống của Lâm Mộng Di đã kết thúc như vậy, nhưng Sở Trạch Hiên còn chưa thả tay ra, bởi vì giờ phút này khi anh ta trông thấy dáng vẻ đang nhắm chặt hai mắt này của cô ta thì anh ta chỉ cho rằng cô ta đang giả vờ ngủ mà thôi. Mãi đến khi tay đã mỏi nhừ thì anh ta mới buông tay ra.

Nhưng đầu của Lâm Mộng Di ngoẹo sang một bên giống như cô ta không còn bất kỳ một chút sức sống nào cả. Bỗng nhiên trong lòng Sở Trạch Hiên chợt khựng lại, anh ta cũng thở gấp hơn.

Gấp gáp, anh ta vươn hai ngón tay ra rồi đặt nhẹ ở trước mũi để kiểm tra hơi thở của cô ta.

Lâm Mộng Di giống như là một người gỗ lạnh lẽo, không có một tia hơi thở nào, nhiệt độ trên người cũng đang giảm xuống, thậm chí cơ thể cô ta đã trở nên lạnh cứng như băng từ lâu.

“Lâm Mộng Di, Lâm Mộng Di…” Sở Trạch Hiên hét to vài tiếng, không dám tin nhìn vào lòng bàn tay của mình,  anh ta đã giết cô ta sao? Thật sự là anh ta đã giết chết cô ta rồi sao?

Lâm Mộng Di không hề tức giận khi nằm trong vũng bùn dơ bẩn, Sở Trạch Hiên luống cuống, rồi lui lại phía sau vài bước. Anh ta quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, may là không có ai ở đây.

Sở Trạch Hiên trông thấy chiếc xe của Lâm Mộng, bỗng nhiên một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh ta. Đúng rồi, không phải là Lâm Mộng Di bị anh ta bóp cổ chết mà là cô ta tự sát trong lúc đang lái xe.

Sau khi Sở Trạch Hiên nói xong, anh ta bế xác Lâm Mộng Di không còn chút hơi thở nào đang trên mặt đất đặt vào bên trong chiếc xe của cô ta, đặt cô ta ngồi vào vị trí ghế lái, rồi lại thắt dây an toàn cho cô ta. Sau đó, anh ta khởi động xe, ấn vào cần gạt số của xe, anh ta đứng ở một bên quan sát thi thể của Lâm Mộng Di gục đầu vào vô lăng trong khi chiếc xe đang từng chút từng chút lái về phía vách núi.

Cuối cùng, chiếc xe cũng tiến đến mép vách núi, rồi chiếc xe cũng nhanh chóng mất ổn định  lao xuống vực sâu hàng nghìn mét dưới vách núi. Sở Trạch Hiên bước đến mép vách núi kiểm tra, bên dưới đều được bao phủ bởi cây cối rậm rạp, anh ta không thấy rõ chỗ mà chiếc xe của Lâm Mộng Di đã rơi xuống. Nhưng anh ta biết Lâm Mộng Di không thể mở miệng để nói chuyện thêm lần nào nữa.

Sở Trạch Hiên cũng đã tỉnh táo trở lại, toàn bộ lý trí đã quay trở về. Trong mắt anh ta lúc này, việc báo thù cho con trai đã không còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là anh ta muốn rời khỏi đây và không muốn có bất kỳ ai trông thấy việc anh ta đã giết người.

Trên đường trở về trung tâm thành phố, đầu Sở Trạch Hiên toát đầy mồ hôi lạnh. Dù anh ta có kiêu ngạo đến mức nào đi chăng nữa, thì với tội danh giết người này cũng khiến cho bất kỳ ai cho dù là anh ta cũng phải sợ hãi.

Ở trung tâm thành phố, Thiệu Thu không gọi được cho con gái, bà ta lo lắng muốn chết. Hơn nữa, Lâm Bằng cũng đang nghĩ cách để liên lạc với con gái, nhưng điện thoại di động của Lâm Mộng Di lại khóa máy cho nên ông ấy cũng không biết cô ta đã đi đâu.

Trong bệnh viện, lúc này Tống Liên khóc lóc đến mức trông cực kỳ đau lòng nằm ở trên giường. Hai người lớn nhà họ Sở đến xem qua tình trạng của cô ta một chút, trông thấy cái bụng đã trở nên phẳng lì của cô ta, sắc mặt trở nên không ổn, sự quan tâm chăm sóc đầy nhiệt tình trước kia đâu mất rồi?

Bà Sở vươn tay ra đặt một phong bì ở trước mặt Tống Liên: “Trong này có mười sáu triệu, cô cầm lấy để sử dụng đi! Từ giờ trở đi, cô đừng quấy rầy đến con trai tôi nữa.”

“Mẹ, mẹ đã nói rằng sẽ để cho con làm con dâu của mẹ mà.” Vẻ mặt ngây thơ của Tống Liên còn vừa khóc vừa hỏi.

Bà Sở không khỏi liếc mắt qua bụng của cô ta rồi chế nhạo nói: “Có đứa bé thì tôi còn có thể chấp nhận cô, nhưng bây giờ cô không thể giữ được cháu trai của tôi, lại có gia cảnh bình thường như vậy. Cô cho rằng cô xứng với con trai của tôi hay sao? Còn có việc này nữa, cô đừng gọi tôi là mẹ. Từ nay về sau, cô gọi tôi là bà Sở vì giữa nhà họ Sở chúng tôi và cô sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Nói xong, hai người lớn của nhà họ Sở rời đi, Tống Liên nằm ở trên giường, trong lòng xám xịt u ám như tro tàn, giấc mộng gả vào nhà giàu có của cô ta đã tan thành mây khói.

Tất cả mọi chuyện đều là do Lâm Mộng Di, chính cô ta đã cản trở hạnh phúc của cô ta.

Tuy nhiên, Tống Liên lại không biết rằng Lâm Mộng Di đã trả giá bằng chính mạng sống tươi trẻ của mình bởi vì đã hãm hại cô ta.

Chỉ có điều bây giờ Tống Liên trông giống như một chiếc giẻ rách. Cô ta bị mười sáu triệu đuổi đi cũng đã đủ khiến cho cô ta phải khổ sở rồi. Làm sao Sở Trạch Hiên có thể để ý đến cô ta được nữa?

Sắc mặt lúc này của cô ta tái nhợt như ma quỷ, việc sẩy thai cũng đã gây ta tổn thương rất lớn đối với cơ thể cô ta.
Bình Luận (0)
Comment