Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 71.8 - Chương 71.75

Chương 71: Cô nghĩ không phải.


Tô Lạc Lạc nhíu mày, Long Dạ Tước không phải cũng ở đấy sao sao không có ảnh của anh? Tô Lạc Lạc tò mò tìm kiếm về Long Dạ Tước chỉ thấy ảnh của anh chỉ xuất hiện trên tin tức tuyên truyền của chính quyền ttrong bức ảnh chụp cùng các lãnh đạo cao cấp. Anh và Dạ Trạch Hạo giống như hai vầng trăng sáng làm lu mờ người bên cạnh.


Ngoài ảnh chụp với lãnh đạo, Long Dạ Tước căn bản không có ảnh riêng trong lễ cắt băng ngày hôm qua, hình như truyền thông đều cố ý không đưa tin về anh.


Chẳng lẽ là bởi vì anh có quyền thế, không thể trêu chọc?


Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nhưng lúc này thấy mình vô duyên vô cớ bị nói là bạn gái của Dạ Trạch Hạo, cô thật sự bị oan.


– Thấy chưa? Tô Lạc Lạc, cậu nổi tiếng rồi.


Đầu bên kia điện thoại Hạ Tần vui vẻ thay cô.


Tô Lạc Lạc cười khổ một tiếng:


– Tớ không cần, nói cho cậu biết, đều là giả, tớ cùng Dạ Trạch Hạo không có quan hệ gì. Hôm qua chỉ là đi cùng anh ta ra ngoài một chuyến nào có khoa trương như vậy.


– Nhưng anh ta thật sự ôm vai cậu, nắm tay cậu.


– Đó là vì Dạ Trạch Hạo nhàm chán làm vậy.


– Mặc kệ thế nào Lạc Lạc cậu nên cẩn thận. Sau này cậu đi trên đường rất có thể bị nhận ra.


Tô Lạc Lạc muốn điên rồi cô chỉ muốn làm một người bình thường.


– Được rồi, tớ đi xem bọn trẻ, chiều lại nói chuyện.


– Ừ.


Cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc vừa cẩn thận xem lại thấy lượt xem kinh người. Lực ảnh hưởng của Dạ Trạch Hạo quả nhiên lớn, điều này khiến cô thấy thực phiền toái.


Cô vừa chuẩn bị rời giường mặc quần áo, di động của cô lại vang lên, cô thấy là Dạ Trạch Hạo gọi đến.


– Alo, anh xem anh làm việc tốt gì.


Tô Lạc Lạc cầm di động chất vấn.


– Cô thấy rồi?


Dạ Trạch Hạo tâm tình hình như rất tốt.


– Tôi đã nói bên ngoài anh đừng lôi kéo. Anh nhìn xem hiện giờ tôi thành bạn gái tin đồn của anh.


Tô Lạc Lạc nghĩ chắc chắn anh ta không thích tin tức này, đây là một tin bịa đặt.


Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười:


– Vừa lúc, tôi thích cô, cô làm bạn gái của tôi đi.


Tô Lạc Lạc thấy anh ta còn không để ý lập tức nghiêm túc nói:


– Tôi cảnh cáo anh, anh muốn tạo tin đồn ngàn vạn lần đừng kéo tôi theo. Tôi không thể theo kịp danh tiếng của anh. Anh nhanh chóng tìm một phụ nữ để xóa tin đồn này đi.


– Vậy tôi chẳng phải thành người lăng nhăng sao? không được, tôi là người chung tình, tất nhiên người ngoài coi cô là bạn gái của tôi, thì trong hai năm tôi sẽ không đổi bạn gái.


– Anh…


Tô Lạc Lạc không nói nổi.


– Được rồi, đừng tức giận, khi nào thì làm bữa sáng cho tôi?


Tô Lạc Lạc nhíu mày nói:


– Hôm nay là cuối tuần, tôi nghỉ.


– Trên hợp đồng viết cả năm cô không có ngày nghỉ.


– Anh… anh chính là một người bóc lột.


Tô Lạc Lạc mắng.


Dạ Trạch Hạo không để ý:


– Dù sao tôi cũng không ép cô, nhiệm vụ hôm nay của cô chính là làm ba bữa cơm cho tôi, việc này rất khó sao?


– Tôi chăm sóc bọn trẻ, hôm nay cho tôi nghỉ một ngày đi.


Tô Lạc Lạc khẩn cầu nói.


– Được rồi, sáng mai đến đây.


Tô Lạc Lạc gượng cười nói:


– Cảm ơn ông chủ.


– Gọi tên tôi là được, gọi là Trạch Hạo.


Dạ Trạch Hạo nói giọng ấm áp.


Tô Lạc Lạc tiếp tục nói:


– Cám ơn cậu chủ Dạ.


Đây là cách xưng hô nhân viên của anh ta xưng hô với anh ta.


Dạ Trạch Hạo có chút bất đắc dĩ:


– Tùy cô.


Anh ta cúp điện thoại trước.


Tô Lạc Lạc đi xuống tầng tìm bọn trẻ.


Nhà họ Tô.


Từ lần trước Tô Lạc Lạc ở YO studio ác ý chỉnh cô ta xong cô ta vẫn rất hận cô. Cho dù Dạ Trạch Hạo vô duyên vô cớ thay cô bồi thường một trăm vạn, cô ta vẫn không nguôi giận.


Nhưng Dạ Trạch Hạo hành tung bất định cô ta muốn báo thù Tô Lạc Lạc cũng không có cách nào.


Trong lòng Tô Vũ Phỉ Tô Lạc Lạc đã bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi biệt thự. Cho nên, cô nghĩ thầm Tô Lạc Lạc chắc chắc đang ở cùng Dạ Trạch Hạo.


Tô Vũ Phỉ cầm IPAD xem tin tức vừa mới lên mạng đã thấy tin nóng, ba chữ nổi bật nhất chính là tên Dạ Trạch Hạo.


Tô Vũ Phỉ nhớ chuyện ở quán bar hai năm trước. Dạ Trạch Hạo đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, anh ta lúc ấy cũng là nhân vật nổi tiếng, cách bàn rượu, dùng ánh mắt mê người nhìn cô ta, như đang câu dẫn cô ta. Mấy cô gái ngồi cùng bàn với cô đều hâm mộ cô.


Không thể không nói ký ức của Tô Vũ Phỉ đối với đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ. Dạ Trạch Hạo là người đàn ông đẹp trai, có thể nói vẻ bề ngoài không kém gì Long Dạ Tước. Một người trưởng thành điềm đạm, một nười quyến rũ mê người, hai người đều là cực phẩm.


Mà phụ nữ luôn có lòng tham, thích người trưởng thành điềm đạm như Long Dạ Tước che trở, cũng muốn người đàn ông biết lãng mạn như Dạ Trạch Hạo.


Cho nên, đêm hôm đó Dạ Trạch Hạo ngồi xuống gần cô ta, chạm cốc với cô ta, hơn nữa còn ôm bả vai cô ta, thở vào tai cô ta. Cô ta vốn đã uống rượu, thiếu chút nữa nghĩ đến hôn môi anh ta, hoặc là chỉ cần anh ta chủ động một chút có thể cô đã theo anh ta về nhà.


Lúc này Tô Vũ Phỉ chỉ nhớ rõ đêm đó cô thật sự rất vui, so với khi ở cùng Long Dạ Tước vui vẻ hơn nhiều.


Tuy cô ta là bạn gái của Long Dạ Tước nhưng trên thực tế một tháng gặp anh ta không quá ba ngày. Hơn nữa, tất cả đều là anh ta trở về nhà họ Long cô đến đó gặp.


Đây vốn là một cuộc hứa hôn không tình yêu. Tất cả đều là khi ông nội cô còn sống, cùng ông nội nhà họ Long quyết định cuộc hôn nhân này. Năm đó công ty của cha cô gặp khó khăn lớn, ông đến nhờ vả nhà họ Long. Khi đó công ty nhà họ Long là do cha của Long Dạ Tước quản lý.


Cho nên, người lớn hai nhà đã quyết định cuộc hôn nhân này. 5 năm trước cô ta 20 tuổi, hơn nữa trước mặt nhà họ Long cô thể hiện là cô gái dịu dàng ngây thơ, nhà họ Long ít con cháu, bà Long rất thích cô ta, muôn cô mau lớn để gả cho cháu trai của bà, sau đó nhanh chóng sinh con nối dõi cho nhà họ Long.


Long Dạ Tước khi đó cũng chỉ mới 24 tuổi, vừa mới kết thúc việc học ở nước ngoài trở về, 21 tuổi, hai bằng thạc sĩ, tài chính là ngành chính, 22 tuổi được công ty tài chính lớn nhất cả nước Mỹ mời làm việc với mức lương cao. 2 năm sau bị cha gọi về nước để nhận chức tổng giám đốc công ty gia đình.


Thời điểm đó Tô Vũ Phỉ đối với anh là nhất kiến chung tình. Cô ta là người cao ngạo, vẫn luôn chưa thích ai, mãi cho đến khi người đàn ông đó bước từ trên xe xuống, khuôn mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mày kiếm, mũi cao, thân hình tuyệt mỹ không chỗ nào không thể hiện sự cao quý và tao nhã.


Chương 72: Âm mưu của Tô Vũ Phỉ.


Một giây đó cô không cần biết thế nào là tình yêu, liếc mắt một cái đã yêu thương người đàn ông này, muốn trở thành vợ anh.


Nhưng lúc đó mẹ cô đã nghe được từ phía bà Long rằng con trai bà thích cô gái trong trắng. Lúc đó Bà Long nghĩ cô mới 20 tuổi nhất định là cô gái trong trắng. Lúc đó mẹ cô đã cam đoan với Bà Long cô là cô gái trong trắng.


Nhưng, cha mẹ cô đều biết, khi cô 18 tuổi đã không còn đêm đầu tiên. Lúc đó sinh hoạt cá nhân của Tô Vũ Phỉ tương đối hỗn loạn, đêm đầu tiên của cô đã bị một tên xã hội cướp đi.


Cho nên lúc đó cha mẹ cô đều nghĩ cách lừa dối, còn cô ta cũng thật sự lo lắng, sợ Long Dạ Tước biết cô không còn đêm đầu tiên, cuộc hôn nhân sẽ không thành.


Công ty của cha cô đang cần nhà họ Long giúp đỡ. Cho nên khi cha nói dùng Tô Lạc Lạc thay thế cô ta, cô ta đã phản đối phát điên. Nhưng không lay chuển được cha mẹ cô. Cho nên mới có chuyện đêm hôm đó, cô ta tận mắt nhìn thấy Tô Lạc Lạc từ phòng Long Dạ Tước đi ra.


Còn trong phòng tràn ngập hương vị hoan ái, sáng sớm cô còn thấy trên lưng Long Dạ Tước có vết cào ám muội.


Tiếp theo rất thành công, cô ta trở thành bạn gái của Long Dạ Tước. Mặc dù sau đêm hôm đó Long Dạ Tước không để ý gì đến cô ta, thậm chí lạnh lùng đến mức cô nghi ngờ, cảm giác giữa cô và người đàn ông này có một con sống lớn ngăn cách, dù cô bơi thế nào cũng không đến gần anh được.


Nhưng Long Dạ Tước cũng không phủ nhận thân phận của cô trước công chúng. Cảm giác vừa xa vừa gần này khiến cô thật sự buồn bã và bất đắc dĩ. Cô chỉ có thể luôn tốt với người nhà họ Long, lấy lòng họ, được họ yêu thích. Dưới sự dạy dỗ của mẹ cô, 5 năm cố gắng của cô đã không uổng phí.


Mặc dù Long Dạ Tước không để ý đến cô ta nhưng người nhà họ Long cũng đã chấp nhận cô, hơn nữa đã coi cô là con dâu tương lai của nhà họ Long.


Đính hôn chính là vì Bà Long đã có một giấc mơ, mơ và sắp chết. Bà muốn trước ki chết thấy cháu trai đính hôn.


Tuy Tô Vũ Phỉ thấy đây chỉ là một kế hoạch của bà Long, cố ý để bọn họ đính hôn. Cô không biết Long Dạ Tước nghĩ như thế nào, nhưng anh đồng ý.


Mấy năm nay, cô biết tâm tư của Long Dạ Tước ngoài việc công ty còn lại chính là người nhà.Sinh hoạt cá nhân của anh vẫn thần bí, ngay cả Tô Vũ Phỉ cũng không chạm đến được.


Long Dạ Tước lạnh lùng đối với cô, cũng không thể xóa được mong muốn gia nhập nhà họ Long, trở thành mơ chủ nhà họ Long của cô.


Buổi lễ đính hôn được công khai trước một tuần, cô vui đến phát điên. Vốn mọi chuyện đều bình thường, bọn họ cung sắp trao nhẫn đính hôn, thì hai đứa trẻ hư kia xuất hiện, mà người đàn bà xấu xa Tô Lạc Lạc cũng xuất hiện, cô cố ý, cô cố ý phá hỏng lễ đỉnh hôn này.


Vốn cho rằng 5 năm trước mẹ cô đã chết, cô sẽ cầm một trăm vạn kia rời khỏi nhà họ Tô không nghĩ cô còn quay trở lại báo thù.


Tô Vũ Phỉ nhìn chằm chằm ảnh của Tô Lạc Lạc, ánh mắt đầy thù hận. Nhìn Dạ Trạch Hạo ôm bả vai cô, vẻ thân mật lại khiến Tô Vũ Phỉ ghen ghét.


Vì sao hai người đàn ông mà cô thích hiện giờ đều dây dưa vơi Tô Lạc Lạc? Tô Vũ Phỉ tin tưởng mình có thể khiến Dạ Trạch Hạo hấp dẫn đến gần, chắc chắn là do cô xinh đẹp.


Hiện giờ cô ta thật sự muốn đến gần Dạ Trạch Hạo, cướp lại sự yêu thương mà anh dành cho Tô Lạc Lạc.


Tô Vũ Phỉ nghiến răng, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm. Không, cô ta phải lợi dụng bức ảnh này khiến người nhà họ Long biết, Tô Lạc Lạc là người đàn bà đĩ điếm như thế nào.


Cô ta phải làm đủ mọi cách để bôi xấu hình tượng của Tô Lạc Lạc. Để cô không thể nào trở mình được trước mặt nhà họ Long.


Tô Vũ Phỉ cầm IPAD xuống tầng, mẹ cô hỏi:


– Đi đâu vậy?


– Mẹ con muốn đến nhà họ Long, có chuyện về Tô Lạc Lạc, con muốn cho họ biết.


– Ừ, việc gì vậy?


Vương Nguyệt Dung tò mò hỏi.


Tô Vũ Phỉ cười lạnh một tiếng


– Là ảnh chụp của Tô Lạc Lạc và một ngôi sao nổi tiếng, con muốn cho bà nội biết sinh hoạt cá nhân của Tô Lạc Lạc hỗn loạn, hành vi không đúng không xứng làm mẹ của bọn trẻ nhà họ Long.


– Được, con đi nhanh đi. Hôm qua mẹ có nhờ người mua mấy hộp sâm lâu năm cao cấp, con đem cho bà Long để bà vui vẻ.


Vương Nguyệt Dung lập tức lấy quà tặng ra nói.


– Mẹ, chúng ta mỗi ngày đều đưa quà tặng sang đó nhà họ Long cũng không thiếu.


Tô Vũ Phỉ bĩu môi nói.


– Lễ nhẹ tình nặng, con không hiểu, nhanh cầm qua đi. Người ở tuổi như bà Long, rất chú ý quà tặng. Mấy hôm con không gặp bà ấy, tặng chút quà bà ấy sẽ vui vẻ.


Vương Nguyệt Dung tỏ vẻ là người biết cư xử.


Tô Vũ Phỉ cầm quà lên nói:


– Vâng, trưa nay con không về ăn cơm, đã hơn một tuần, chiều nay con sẽ đến nhà Long Dạ Tước.


– Đi thôi, khi đi đừng quên mua cho hai đứa trẻ kia ít quà. Sau này con chính là mẹ kế của bọn chúng, trước hết phải lấy lòng hai đứa trẻ này.


– Nghĩ đến đó là đứa bé do Tô Lạc Lạc sinh ra con đã chán ghét.


Trước mặt mẹ mình Tô Vũ Phỉ cũng không che dấu tâm tình của cô.


Vương Nguyệt Dung lập tức an ủi:


– Mẹ cũng không thích, nhưng con phải làm cho Long Dạ Tước vui vẻ. Hiện giờ cậu ta đột nhiên có hai đứa con chắc chắn coi đó là chuyện quan trọng. Con làm bọn trẻ vui vẻ, chính là làm cậu ta vui vẻ, hôn lễ của bọn con không phải sẽ nhanh được tổ chức sao?


– Nhưng, Tô Lạc Lạc…


Tô Vũ Phỉ tức giận đến cắn răng.


Vương Nguyệt Dung cười vang:


– Không phải con nói Tô Lạc Lạc đã bị con dùng kế đuổi ra khỏi nhà sao? Điều này chứng minh trong lòng Long Dạ Tước cô ta chỉ là người hầu, không quan trọng gì, con đừng để ý.


– Vâng, mẹ coi sẽ không để ý đến cô ta.


Tô Vũ Phỉ còn không nói với cha mẹ chuyện lần trước bị Tô Lạc Lạc chỉnh. Chuyện này là thù riêng của cô và Tô Lạc Lạc cô phải đòi lại gấp bội.


Tô Vũ Phỉ lái xe thẳng đến nhà họ Long.


Nhà họ Long.


Tuy nhiều người giúp việc nhưng bà Long thích yên tĩnh cho nên bình thường ở đây đều rất yên lặng.


Tô Vũ Phỉ dừng xe xong, cầm theo đồ bước vào nhà, đi vào phòng khách, người giúp việc chạy đến:


– Cô Tô đến rồi.


– Bà nội đâu?


Tô Vũ Phỉ hỏi thân thiết.


– Bà chủ và mợ chủ đang ở phía sau trông hoa hồng.


– Được, để tôi đi ra đó.


Nói xong Tô Vũ Phỉ cũng không đưa quà cho người hầu mà cầm theo đi ra phía sau biệt thự.


Khi cô đi đến, Bà Long và Tương Nhân vừa xem người giúp việc trồng hoa hồng mới mua về vừa nói mấy vấn đề cần chú ý sau này.


– Ồ, Vũ Phỉ đến sao.


Tương Nhân quay đầu nhìn thấy Tô Vũ Phỉ.


– Bà nội, bác gái, cháu đến thăm mọi người.


Chương 73: Anh quan tâm.


– Đến chơi thôi mang quà làm gì?


Tương Nhân trách yêu.


– Bác gái, cũng không có gì chỉ là mấy hộp sâm hôm trước mẹ cháu nhờ người mua về. Cháu mang sang để bà nội bồi bổ cơ thể.


Ở nhà họ Long từ trước đến nay Tô Vũ Phỉ vẫn luôn thể hiện là người hiếu thuận, cho nên nhỏ nhẹ nói.


Bà Long cười ha hả:


– Được, mẹ cháu là người có tâm.


Tô Vũ Phỉ nhìn thấy đang trồng hoa hồng, cô lập tức cười nói:


– Sau này chỗ này đều là hoa hồng nở rộng nhất định sẽ rất đẹp.


– Đúng vậy, hương hoa có thể bay vào phòng, không khí cũng sẽ tốt.


Tương Nhân cũng nghĩ như vậy.


Đây là quyết định của bà Long, nghe hai người nói bà rất vui:


– Đúng vậy, đây chính là ý của tôi.


– Bà nội, bác gái, hai người đã gặp hai đứa trẻ kia sao? Chúng thật đáng yêu, khiến người khác thích.


Tô Vũ Phỉ lập tức cười, thể hiện mình thích con của Long Dạ Tước.


Tương Nhân đáp:


– Hôm trước đã gặp chúng rất dễ thương.


Vẻ mặt bà Long cũng đầy yêu thương:


– Đúng vậy, cực kỳ giống cháu trai của tôi, quả thực là giống nhau như đúc.


– Chỉ tiếc mẹ của bọn chúng lại không làm cho người ta thích, lại…


Tô Vũ Phỉ cố ý nói ngập ngừng, ra vẻ muốn nói lại thôi.


Tương Nhân nhíu mày hỏi:


– Cô ấy làm sao?


– Vũ Phỉ, có chuyện gì nói đi. Chúng ta không phải lần đầu tiên biết nhân phẩm của cô ta không tốt, còn có gì không thể nói.


Bà Long hừ nhẹ một tiếng.


Tô Vũ Phỉ đành phải cắn môi nói:


– Bà nội, bác gái, chắc hai người không xem tin tức giải trí phải không ạ?


– Bác không thích mấy tin đó.


Tương Nhân lắc đầu.


– Vậy hai người xem cái này…


Nói xong Tô Vũ Phỉ lấy IPAD mở ra đưa cho họ xem ảnh chụp cô đã lưu lại.


Tương Nhân nhìn thấy cô gái trên ảnh liếc mắt một cái đã nhận ra:


– Đây không phải là Tô Lạc Lạc sao?


– Đúng vậy chính là cô ấy, cô ấy hiện giờ đang vướng tin đồn với một ngôi sao, bọn họ còn sống chung với nhau. Cô ấy vừa về nước mấy ngày cũng không để ý đến bọn trẻ.


Tô Vũ Phỉ bỏ đá xuống giếng.


Bà Long cầm lên vừa thấy vậy sắc mặt lập tức khó coi:


– Thật sự là không biết xấu hổ, không biết kiểm điểm. Năm đó dám leo lên giường cháu trai tôi, hiện giờ cô ta còn có gì không dám làm?


Sắc mặt Tương Nhân cũng không tốt:


– Tất nhiên như vậy, cô ấy cũng không định sống cùng bọn trẻ.


– Người đàn ông này là ngôi sao đang khá nổi tiếng. Anh ta đẹp trai, lại có tiền, Tô Lạc Lạc cả ngày ở bên cạnh anh ta làm sao còn muốn sống cùng bọn trẻ. Hiện giờ cô ta chỉ muốn sống cuộc sống tự do của mình.


Tô Vũ Phỉ vẻ mặt buồn bực nói:


– Hai đứa trẻ đáng thương, lần trước cháu đến thăm còn ở trên tầng khóc tê tâm liệt phế chính là vì Tô Lạc Lạc không cần bọn chúng, dọn ra khỏi nhà Long Dạ Tước.


– Cái gì? Sao lại có người mẹ như vậy? Lần trước Long Dạ Tước còn nói bọn ta cho chúng thời gian hai năm, để sống cùng bọn trẻ. Hiện giờ xem ra đây chỉ là suy nghĩ của Dạ Tước, cô gái nhẫn tâm kia không nghĩ như vậy.


Bà Long tức giận nói.


Tương Nhân cũng thực sự tức giận:


– Bỏ bọn trẻ muốn có cuộc sống tự do, vậy mấy năm qua bọn trẻ sống cùng cô ấy chắc chắn đã chịu nhiều vất vả.


– Cho nên, cháu rất đau lòng, cháu nghĩ nếu cháu có cơ hội ở bên cạnh làm bạn với bọn trẻ nhất định sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, yêu thương chung.


Tô Vũ Phỉ cắn môi


– Nhưng, Dạ Tước lại cho rằng bọn nhỏ sợ người lạ sẽ không chấp nhận cháu.


Bà Long nghĩ nghĩ xong nói:


– Bà sẽ gọi điện cho Dạ Tước để nó cho cháu nhiều thời gian sang đó chơi với bọn trẻ, biết đâu bọn trẻ sẽ thích cháu.


– Vâng.


Tô Vũ Phỉ trong lòng mừng thầm.


Rất nhanh cô có thể thay thế được Tô Lạc Lạc có quyền nuôi bọn trẻ.


Tương Nhân cầm IPAD xem ảnh xong lắc đầu thở dài. Bọn trẻ sao lại có người mẹ không có trách nhiệm như vậy chứ? Tiếc rằng con trai bà còn nói tốt cho cô ta, để họ không cần trách cô ấy chuyện năm đó.


Tô Vũ Phỉ ăn cơm trưa ở nhà họ Long xong cô chuẩn bị buổi chiều đến nhà Long Dạ Tước thăm bọn nhỏ.


Biệt thự của Long Dạ Tước.


Mặt cỏ thành nơi vui chơi của bọn trẻ, Tô Tiểu Sâm cầm máy bay điều kiển từ xa chơi đùa, Tô Tiểu Hinh ôm búp bê mà cô thích nhất ngồi bên cạnh xem. Tô Lạc Lạc ngồi trong bóng râm nhìn bọn chúng chơi để phòng chúng bị ngã.


Thời gian chơi cùng bọn trẻ là lúc vui vẻ nhất, cũng là lúc mà không phải suy nghĩ gì. Trong mắt cô tất cả đều là bóng hình đáng yêu của bọn trẻ, nụ cười từ mắt đến tận trong lòng.


Long Dạ Tước bận việc ở phòng làm việc, di động anh đặt bên cạnh vang lên, anh nhìn thoáng qua là mẹ mình nên nhấn nút nghe:


– Alo, mẹ ạ.


– Dạ Tước, giờ con đang ở cùng bọn trẻ sao?


Tương Nhân hỏi.


– Không, bọn trẻ đang ở cùng mẹ chúng.


Long Dạ Tước trả lời.


– Dạ Tước, con có biết Tô Lạc Lạc có tin đồn trên mạng với một người đàn ông không? Con nên chú ý một chút, đừng để cô ấy tiếp xúc nhiều với bọn trẻ, mẹ không hi vọng cô ấy phá hỏng tính cách của bọn trẻ.


Long Dạ Tước nhíu mày


– Cô ấy làm sao?


– Con có thể đọc tin tức giải trí, cô ấy có tin đồn không tốt với một ngôi sao tên là Dạ Trạch Hạo.


Long Dạ Tước nhăn mắt đáp:


– Vâng.


– À, đúng rồi, buổi chiều Vũ Phỉ nói sẽ đến thăm bọn trẻ con để nó đến chỗ con đi.


– Không cần, bảo cô ấy không cần phải đến đây, cô ấy sao lại ở nhà mình vậy?


– Mẹ không xem tin tức, là cô ấy có lòng tốt đến đây nói cho chúng ta chuyện của Tô Lạc Lạc, thuận tiện cô ấy mang ít quà đến biếu bà nội con.


Long Dạ Tước nhăn mày, sắc mặt có chút buồn bã:


– Mẹ, về sau đừng để cô ấy đến nhà họ Long nhiều.


– Con đó, cô ấy có thể đến thăm bà nội con là chuyện tốt, con còn ghét bỏ cái gì?


Tương Nhân trách cứ nói.


– Con đang làm việc, tối nay con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.


Nói xong Long Dạ Tước cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại di động bắt đầu tìm kiếm chuyện của Tô Lạc Lạc. Anh đã có dự cảm đây là chuyện của cô với Dạ Trạch Hạo.


Quả nhiên.


Tin tức đều là tin đồn của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo. Ảnh là chụp trong buổi lễ cắt băng hôm đó, còn bài viết đã nói Tô Lạc Lạc là bạn gái tin đồn của Dạ Trạch Hạo, còn nói ra không ít chuyện xung quanh đó.


Long Dạ Tước biết tin tức này không phải là gì quá lớn, nhưng nhìn hình ảnh Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo nhìn nhau cười trên ảnh trong lòng anh rất khó chịu.


Dạ Trạch Hạo cũng không thanh minh, xem ra công ty anh ta đã cam chịu chuyện này.


Long Dạ Tước cầm di động đứng dậy, đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài vườn. Anh nhìn thấy cô gái đang ngồi dưới tán cây, áo sơ mi màu trắng dài đi đôi giày màu hồng nhạt, tóc buộc cao, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên người cô, khiến cả người cô như bao phủ một tầng hào quang. Có chút mê người.


Nhưng, hiện giờ Tdt không phải chú ý cái này mà là tin tức anh vừa đọc phải để cô tự mình thừa nhận là thật hay giả.


Chương 74: Cô còn ghét hơn.


– Tô Lạc Lạc.


Anh gọi thẳng tên cô.


Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn thấy anh lập tức hừ một tiếng không muốn để ý.


– Chuyện cô và Dạ Trạch Hạo có phải thật không?


– Sao vậy? Cậu chủ Long bắt đầu thích quan tâm đến bí mật của người khác sao?


Tô Lạc Lạc nhướng mày hỏi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi anh hỏi vấn đề này. Hiện giờ tin đồn giữa cô và Dạ Trạch Hạo đang nổi, chỉ cần anh làm việc bằng máy tính sẽ biết tin tức này.


– Tốt nhất cô nói thật cho tôi biết, đó là thật hay giả.


Long Dạ Tước nheo mắt trầm giọng nói.


– Thật hay giả đều là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.


Tô Lạc Lạc cười lạnh nói.


– Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến bọn trẻ, tôi không hi vọng bọn trẻ biết, mẹ của chúng là một người phụ nữ lẳng lơ, cẩu thả.


Vẻ mặt Long Dạ Tước tối sầm lại.


– Ai cẩu thả? Ai lẳng lơ?


Tô Lạc Lạc tức giận đến đỏ mặt.


– Trên IPAD của cô hôm qua không phải là có ảnh chụp thân mật của cô và đàn ông sao? Xem ra thân thể của cô không chỉ có một người đàn ông chạm qua, thật sự là có rất nhiều người đàn ông đã được chạm vào.


Long Dạ Tước lạnh lùng nói, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.


Tô Lạc Lạc vừa nghe, nghĩ một lát mới nhớ ra đó là ảnh cô chụp cùng đứa con bị GAY của chủ nhà trước kia. Không ngờ anh nhìn thấy hơn nữa còn coi đây là căn cứ bảo cô lẳng lơ.


– Tôi có mấy người đàn ông đó đều là chuyện của tôi.


– Vậy cô cùng Dạ Trạch Hạo thì sao?


Long Dạ Tước nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô tiếp tục hỏi.


– Đã lên giường?


Tô Lạc Lạc đầu óc ong ong, người đàn ông này cũng dám nghĩ như vậy, cô vụt đứng dậy:


– Lên giường hay không có liên quan gì đến anh? Chỉ cần tôi đồng ý, tôi có thể lên giường với một ngàn người.


Nói xong cô cảm thấy nói chuyện với anh chỉ thêm bực mình cô cảm thấy khát muốn đi uống nước.


Nhưng cô vừa mới đi qua bên cạnh anh, cánh tay đã bị anh kéo mạnh lại.


Cô trực tiếp ngã vào ngực anh.


Cơ thể anh rất khỏe mạnh, giống như bức tường, cô thực sự bị đâm cho đầu váng mắt hoa.


– Anh muốn làm gì?


Tô Lạc Lạc tức giận, nhưng không muốn làm bọn trẻ phát hiện cô nói rất nhỏ.


Hiện giờ anh rất thích trêu chọc cô phải không?


Lúc này cô nghe tiếng bọn trẻ chạy ở phía xa, hình như là máy bay của Tô Tiểu Sâm bay đến một chỗ khác.


Cằm Tô Lạc Lạc bỗng bị một bàn tay nắm chặt, nâng mặt cô lên, hơi thở giận dữ phun vào mặt cô:


– Làm gì, thật ra tôi muốn hỏi cô muốn làm gì? Rõ ràng một người phụ nữ có hai con, còn tùy tiện ngủ với đàn ông như vậy, cô có trách nhiệm của một người mẹ sao?


Rõ ràng Long Dạ Tước rất tức giận, vẻ mặt ủ dột, nói ra những lời này như nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy lạnh lùng.


Tô Lạc Lạc cảm thấy mình bị oan, cô cắn răng nói:


– Anh dựa vào cái gì nói tôi là người không có trách nhiệm?


Môi Long Dạ Tước gần như là dán lên tai cô:


– Nếu cô là người có trách nhiệm, nên an tâm sống với bọn trẻ không phải chạy đi xằng bậy với đàn ông.


– Con mắt nào của anh thấy tôi xằng bậy?


Tô Lạc Lạc tức giận hốc mắt đỏ lên, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận.


– Vậy cô thừa nhận hay không thừa nhận có quan hệ tình cảm với Dạ Trạch Hạo?


Long Dạ Tước tiếp tục vấn đề vừa rồi, chết tiệt, anh lại muốn biết đáp án như vậy.


Tô Lạc Lạc nhìn ánh mắt lạnh lùng khắc nhiệt của anh, cô hít sâu một hơi


– Không có, tôi cùng anh ta chỉ là quan hệ công việc. Hôm qua anh cũng ở đó, chung tôi lên giường hay không, không phải mắt anh mù chứ?


Câu cuối cùng cô mắng anh mắt mù.


Long Dạ Tước buông lỏng tay cô, như có được đáp án anh muốn, anh cắn răng lạnh giọng cảnh cáo


– Tốt nhất cô an phận một chút, nếu không cô thông đồng với ai tôi sẽ diệt người đó.


Anh nói những lời này đều lạnh như băng.


Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ kiêu ngạo hiện lên rất rõ trong mắt anh, cô đột nhiên bật cười:


– Cậu Long, những lời này của anh sao tôi nghe giống như là ghen vậy? Thế nào? Tôi như thế nào anh cũng để ý sao?


Long Dạ Tước lập tức nhíu chặt mày kiếm, khóe miệng cong lên nở nụ cười khinh thường hừ một tiếng:


– Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.


Tô Lạc Lạc ngừng cười, lộ ra vẻ lạnh lùng:


– Tốt nhất là tôi nghĩ nhiều đi. Cho dù anh thích tôi, cả đời tôi sẽ không thích anh.


Cô dùng một từ thật kiên định, cả đời.


Sắc mặt Long Dạ Tước trở nên ảm đạm:


– Nếu trên thế giới này chỉ còn có một mình cô là phụ nữ tôi sẽ cân nhắc.


Tô Lạc Lạc bĩu môi:


– Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, tôi sẽ đâm đầu vào tường chết cũng không để anh được lợi.


Cô nói nghe còn kinh tởm hơn anh.


Long Dạ Tước cảm thấy trong lòng ngực có một sự tức giận đốt cháy hết sự trầm ổn và lý trí của anh từ trước đến này. Cô gái này không có bản lĩnh gì nhưng bản lĩnh lớn nhất đấy chính là làm cho anh tức giận.


Nhà họ Long.


Tô Vũ Phỉ ăn cơm xong định đi dạo một vòng mua cho bọn trẻ ít quà cao cấp đưa đến biệt thự của Long Dạ Tước để lấy lòng hai đứa bé kia.


– Vũ Phỉ, lát nữa đến chỗ của Long Dạ Tước phải thể hiện tốt một chút để bọn trẻ thích cháu.


Tương Nhân nhìn Tô Vũ Phỉ nói. Hôm nay thấy tin tức của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo trong lòng bà càng lo lắng, sợ người mẹ như Tô Lạc Lạc làm hỏng hai đứa cháu của bà, bà hi vọng Tô Vũ Phỉ có thể nhận hai đứa nhỏ.


Tô Vũ Phỉ lập tức cảm thấy được cổ vũ, cô gật đầu nói:


– Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đối tốt với hai đứa trẻ, cũng sẽ khiến Long Dạ Tước yên tâm.


– Được.


Tương Nhân gật đầu hài lòng.


Tô Vũ Phỉ từ nhà họ Long đến trung tâm thương mại gần đó cô bắt đầu lựa chọn quà tặng. Cô định chọn nhiều một chút, mua cho mỗi người một chiếc điện thoại đồng hồ sau đó lại chọn mấy món đồ chơi trẻ em cao cấp. Chọn tám món, gái bốn trai bốn.


Nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy Tô Vũ Phỉ nghĩ thầm hai đứa trẻ chắc chắn sẽ thích cô.


Không có đứa trẻ nào không thích đồ chơi.


Ăn cơm trưa xong vì sáng nay không vui vẻ gì với Long Dạ Tước nên Tô Lạc Lạc ở trong phòng.


Hai đứa trẻ từ nhỏ đã có bạn chơi không giống như những đứa trẻ một mình cho nên từ nhỏ Tô Lạc Lạc đã không cần lo lắng.


Long Dạ Tước định đưa hai đứa nhỏ đến công viên gần đó chơi. Hai đứa trẻ đều có xe đạp nên đạp xe đi Long Dạ Tước giống như vệ sĩ của chúng.


Ở đây không có ô tô đi lại rất tiện cho chúng đạp xe.


– Anh, đợi em với…


Tô Tiểu Hinh đạp xe đuổi theo Tô Tiểu Sâm có chút lo lắng.


Long Dạ Tước nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, đề phòng chúng bị ngã. Nhưng thật ra xe đạp có bánh phụ rất an toàn.


Chương 75: Một cái tát thật sự.


Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cửa, Tô Vũ Phỉ bấm chuông cửa, người giúp việc mở cửa cho cô ta vào.


Xe của cô ta chẫm rãi đi vào bãi đỗ xe. Cô ta vui mừng xách theo hai túi quà vào phòng khách.


Nhưng, cô ta thấy hơi lạ khi không nghe được giọng của bọn trẻ, cô ta hỏi người giúp việc:


– Dạ Tước và bọn trẻ đâu?


– Cậu chủ Long dẫn bọn trẻ đi đạp xe ở gần đây.


– à, tôi ngồi đây chờ bọn họ.


Tô Vũ Phỉ hôm nay đi giày cao gót cô cũng không muốn đi bộ.


– Nhưng có cô Tô ở nhà.


Người giúp việc nói thêm.


Tô Vũ Phỉ vừa nghe lập tức biến sắc:


– Cô Tô? Cô Tô nào?


Người giúp việc cười gượng:


– Là mẹ của cậu chủ cô chủ nhỏ.


– Cô ấy ở đây?


– Đang nghỉ ngơi trên lầu.


Tô Vũ Phỉ sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tô Lạc Lạc sao lại ở đây? Không phải cô đã bị Long Dạ Tước đuổi đi sao?


– Được rồi, cô làm việc của cô đi.


Tô Vũ Phỉ nói với người giúp việc. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, cười lạnh.


Tô Lạc Lạc ở trong phòng đang buồn ngủ. Tối hôm qua vì lấy lại IPAD đến hơn ba giờ sáng cô mới đi ngủ, nên giờ muốn ngủ trưa.


Lúc này cô thật sự muốn ngủ.


Đột nhiên cửa bị gõ vang. Tiếng đập cửa khiến Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, trong nhà này chỉ có Long Dạ Tước gõ cửa như vậy.


Tô Lạc Lạc buồn bực đi ra mở cửa đang định hỏi có việc gì bất ngờ thấy người đứng ở cửa là Tô Vũ Phỉ.


Hai đôi mắt tức giận gặp nhau, Tô Lạc Lạc sợ run vài giây còn Tô Vũ Phỉ đã lạnh lùng lên tiếng:


– Không phải cô đã bị đuổi ra khỏi đây sao? Sao còn mặt mũi trở lại đây?


Tô Lạc Lạc cũng cười lạnh khoanh tay nói:


– Đúng vậy là nửa đêm Long Dạ Tước lái xe đi xin tôi trở về, anh ấy không nói với cô sao?


Tô Vũ Phỉ sầm mặt:


– Sao có thể? Nhất định là cô tự chạy về. Dạ Tước không thể cầu cô trở lại.


– Cô tin hay không tùy cô.


Tô Lạc Lạc nói xong định đóng cửa lại, cô không muốn gặp Tô Vũ Phỉ.


Nhưng Tô Vũ Phỉ lập tức giữ cửa lại:


– Sao vậy? Cô thật sự coi mình là chủ nhà này sao? Cô chẳng qua chỉ là ký sinh trùng ở đây. Dạ Tước cho phép cô ở đây chỉ là nể mặt bọn trẻ cô đừng tự cho là đúng.


Tô Lạc Lạc nghe vậy không chịu được trầm mặt nói:


– Tô Vũ Phỉ, rốt cuộc cô muốn gì?


– Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn đuổi cô đi. Tô Lạc Lạc hiện giờ ở nhà họ Long thanh danh của cô đã không ra gì, cô đừng trông cậy vào việc nhà họ Long tiếp nhận cô.


Tô Vũ Phỉ nghĩ đến Tô Lạc Lạc ở đây không đi chính là muốn dựa vào hai đứa con, đi vào nhà họ Long, trở thành mợ chủ nhà họ Long, chiếm vị trí của cô ta.


Tô Lạc Lạc cười:


– Thanh danh của tôi xấu như vậy chắc chắn không thể thiếu công lao của cô đúng không?


– Đó là đương nhiên, tôi sẽ dùng tất cả các thủ đoạn để dẫm nát cô dưới bàn chân, làm cho nhà họ Long biết cô chỉ là môt đứa con riêng.. một…


– Bôp!


Tô Lạc Lạc hung hăng tát một cái lên mặt Tô Vũ Phỉ. Cái tát lần trước là giả nhưng lúc này là thật.


– Cô…


Tô Vũ Phỉ không dám tin bị đau trừng mắt nhìn cô:


– Tô Lạc Lạc cô dám đánh tôi!


– Nếu cô dám mắng một câu nữa xem.


Tô Lạc Lạc cảnh cáo nói.


Trong mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên sự tính toán, cô ta lập tức ôm mặt nói:


– Được, cô đánh đi. Cô chỉ là một đứa con riêng không ra gì, ba tôi hận không làm cho cô và mẹ cô đều chết đi.


Tô Lạc Lạc biết cô ta đang kích mình, để lát nữa Long Dạ Tước đi lên cô ta lại khóc lóc kể lể. Tô Lạc Lạc đã mắc bẫy cô ta một lần lần này cô không ngốc nữa.


Đúng lúc này Tô Vũ Phỉ đưa lưng về phía cầu thang nên có tiếng bước chân, hơn nữa bước chân trầm ổn, Tô Lạc Lạc đột nhiên cười lạnh, cô ý nói để che dấu tiếng bước chân:


– Tô Vũ Phỉ, đừng cho rằng tôi không dám đánh cô, một lần cô tự tát mình rồi đổ oan cho tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô.


Tô Vũ Phỉ không nghe được tiếng bước chân, giờ cô đang tính kế chọc giận Tô Lạc Lạc kích thích cô đánh mình thêm, để Long Dạ Tước đuổi cô đi.


Tô Lạc Lạc nói khiến Tô Vũ Phỉ rất hợp ý:


– Đó là cô ngu.


– Đúng, tôi ngu, ngu đến mức bị cô tính kế, cô cũng thật độc ác, tự mình tát mình như vậy, tôi thật sự phục cô.


Tô Lạc Lạc làm bộ không nhìn thấy Long Dạ Tước đang dựa tường ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm bên này. Cô muốn Long Dạ Tước biết chuyện phải xin lỗi cô.


Tô Vũ Phỉ căn bản không biết anh đứng sau lưng, trước mặt Tô Lạc Lạc xưa nay cô ta vẫn có cảm giác mình ưu việt hơn:


– Tô Lạc Lạc nói về tâm cơ cô tuyệt đối không thể so với tôi. Cho nên trước khi tôi tính kế đuổi cô đi, tốt nhất cô ngoan ngoãn rời đi, nếu không.


– Nếu không thì sao? Cô lại tự tát một cái sau đó làm bộ là tôi tát, rồi chạy đến trước mặt Long Dạ Tước khóc lóc kể lể. Để người đàn ông đó không phân biệt thị phi đuổi tôi đi? Còn thóa mạ tôi?


Nói xong Tô Lạc Lạc cười lạnh nhìn người đàn ông đối diện, câu tiếp theo cô nói để anh nghe.


Tô Vũ Phỉ hừ một tiếng:


– Cô nói gì vậy? Long Dạ Tước là vị hôn phu của tôi, cô cảm thấy cô giải thích, anh ấy sẽ giúp cô sao? Cô đừng không biết tự lượng sức mình.


Tô Lạc Lạc thấy Tô Vũ Phỉ trúng kế, còn người đàn ông đối diện cũng sắc mặt khó coi, Tô Lạc Lạc nhìn người nào đó nói:


– Không phải nên cho tôi một lời giải thích sao


Tô Vũ Phỉ nghĩ cô nói với mình, cô ta hừ lạnh:


– Cô đừng có mơ.


Tô Lạc Lạc liếc cô ta một cái:


– Tôi không phải nói cô mà là nói vị hôn phu phía sau cô.


Tô Vũ Phỉ kinh ngạc quay đầu, khi thấy Long Dạ Tước đứng ở bên cạnh thang máy, Tô Vũ Phỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội giải thích:


– Dạ Tước, anh đừng nghe cô ta nói, là cô ta nói bậy, cô ta cố ý hiểu lầm ý em…


Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng:


– Giờ cô giải thích không phải đã chậm sao? Nhưng, cô lo gì vị hôn phu của cô độ lượng đến kinh người, anh ấy nhất định sẽ bao dung tâm tư thâm trầm và hành vi độc ác của cô, còn cả vẻ mặt vô sỉ này của cô nữa.


Tô Lạc Lạc nói xong cảm thấy nơi này không có việc gì của cô, cô đẩy cửa một ái sau đó thong dong đi qua trước mặt người đàn ông đi tìm hai con của mình.


Tô Vũ Phỉ suy sụp và sắp phát điên, chắc Tô Lạc Lạc đã biết Long Dạ Tước đứng phía sau nên cô cố ý nói ra chuyện trước đây, dụ cô thừa nhận.


– Dạ Tước… anh đừng nghe cô ta nói bậy. trước đó chính à cô ta tát em. Anh xem hiện giờ mặt em cũng đỏ, là cô ta vừa đánh em.


Tô Vũ Phỉ lộ ra vẻ mặt đáng thương, cố gắng cứu lại hình tượng của mình trước mặt anh.

Bình Luận (0)
Comment