Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 95

Hổ Vương một cước xuống, không giống theo dự liệu giẫm đến cái cổ mềm mại, càng không nghe tiếng xương gãy, mà là giẫm không.

Tiêu Tiễn linh hoạt - đánh lăn, né qua.

Tiêu Tiễn ngồi thẳng lên, phòng bị mà nhìn hai người trước mắt, bởi tay y vẫn bị trói, không có cách nào bày ra tư thái chiến đấu...

Kỳ thực y đã sớm tỉnh rồi, vừa hồ ly Nhị đệ nhảy lên chân đến làm cho lớn tiếng như vậy, còn có thể không tỉnh sao? Y chỉ là động tâm nhẫn tính, đang đợi thời cơ, đồng thời cũng sắp xếp manh mối...

Chờ một luồng gió mạnh mẽ nhằm phía lỗ tai y, y đã biết mình không thể giả bộ làm người chết nữa! Cũng còn tốt cũng còn tốt, bảo vệ được mạng nhỏ.

Tạm thời bảo vệ.

Tiêu Tiễn trừng mắt hai người, hai người cũng trừng mắt y. Tiêu Tiễn không nói gì, sợ mất tiên cơ, y trước đây cũng bị bắt cóc qua, ngươi nói càng nhiều, bọn cướp càng có thể tìm ra kẽ hở. Làm ngôi sao đời thứ hai, y đối phó với chuyện bắt cóc vẫn có chút kinh nghiệm.

"Yêu, còn rất cơ linh, một cước giẫm không chết ngươi!" Hổ Vương một quyền đi qua, muốn đem Tiêu Tiễn đánh thành bánh thịt, nhưng lại cảm thấy y khá quen...

Hiện tại Tiêu Tiễn lộ hết khuôn mặt đẹp đẽ, bởi vì cái lớp ngụy trang kia lúc ở trong sơn cốc đã bị lau sạch sẽ.

Hồ ly Nhị đệ giảo hoạt - không lên tiếng, ôm quyền mà đứng, không buông tha nhìn bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào trên mặt Hổ Vương. Cậu ta đúng là muốn nhìn một chút, Hổ Vương thấy mỹ nam đẹp  như vậy, sẽ có phản ứng gì.

"Vóc dáng của ngươi nhìn thật quen mắt!" Hổ Vương thu lại quyền, tìm tòi nghiên cứu thân hình Tiêu Tiễn một hồi, như là ở trong trí nhớ tìm tòi cái gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Hổ Vương trở nên mừng rỡ như điên.

Hồ ly Nhị đệ ở một bên nắm chặt nắm tay, bắt đầu hối hận vì đem cái tên Tiêu Tiễn này "hốt" trở về, cậu ta hiện tại ở trong lòng tính toán một trăm loại biện pháp giết chết Tiêu Tiễn... Mười giây đã loé qua ba mươi điều.

Hổ Vương trong ánh mắt mừng rỡ rốt cục đến đỉnh cao, gã "Đùng" - vỗ tay một cái, lại "Đùng" - vỗ đùi: "Ta nhớ tới, ngươi, ngươi, ngươi là đầu bếp bên người chết điểu! Chính là buổi tốì ngày đó, ngươi dùng nồi cơm đất nấu cơm cho hắn ăn, thèm chết lão tử!"

"Đó là bảo tử cơm... Không phải cơm đất..." Tiêu Tiễn trong lòng yên lặng sửa lại, dở khóc dở cười mà nhìn Hổ Vương, đại hài tử cỡ nào đơn thuần!

Hổ Vương lại xoay người, một phát ôm hồ ly Nhị đệ: "Quá tốt rồi! Anh liền nói, cõi đời này biết tâm của anh nhất không gì bằng Nhị đệ... Em khẳng định biết anh thèm ăn, đố kị chết điểu đố kị muốn chết, vì lẽ đó đem đầu bếp của hắn đoạt cho anh, có đúng hay không?"

Hiện tại không chỉ là Tiêu Tiễn, ngay cả hồ ly Nhị đệ cũng bị Hổ Vương làm cho dở khóc dở cười, cậu ở trong lòng thầm chê chỉ số thông minh của lão đại, không muốn xa rời lồng ngực ấm áp của gã, vì lẽ đó ở trong lồng ngực của gã thêm một hồi...

"Có điều tiểu tử ngươi trước đây mắng ta, việc này không thể liền như thế thế là xong!" Hổ Vương dữ dằn - nhìn chằm chằm Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn cũng không chút khách khí - cùng gã mắt to trừng mắt nhỏ —— cho dù chết, cũng không thể thua khí thế.

Hổ Vương rơi xuống kết luận: "Liền phạt ngươi sau này liên tục liên tục không ngừng mà làm món ngon cho ta! Ngươi đầu bếp này, nếu bị Nhị đệ của ta bắt lại đây, sau đó liền thuộc về ta! Không được nhớ chủ nhân!"

Tiêu Tiễn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Hổ Vương, nhưng vẫn như cũ không nói một lời. Nhẫn, nhất định phải nhẫn, gã nói càng nhiều, lộ ra ngoài cũng là càng nhiều...

Hồ ly Nhị đệ tự nhiên biết rõ chuyện Tiêu Tiễn không ít, không phải vậy cậu ta cũng sẽ không bắt y lại đây, cậu ta là nghĩ, lá bài Thất tiểu thư kia đã lật, phế bỏ, cậu ta còn phải tìm lá bài mới khác, mới yên tâm. Tương lai nói không chắc có thể sử dụng lá bài này kiềm chế 301 tướng quân.

Nhưng hiện tại liếc nhìn dáng dấp bình tĩnh của Tiêu Tiễn, Hổ Vương lại mê mẩn tài nấu nướng của y, không khỏi có chút trong lòng bốc lên giấm chua, liền hỏi: "Đại ca, anh không giết y, trái lại muốn giữ lại y?"

"Giết y chẳng phải là tiện nghi cho y, y phải sống, sống mới có thể nấu thật nhiều ăn ngon cho chúng ta! Để chết điểu quay đầu lại đố kị chúng ta!"

"Ngươi thật không phải là bởi vì y dung mạo xinh đẹp, mới không giết y?" Hồ ly Nhị đệ nghi ngờ hỏi Hổ Vương.

"Một người đàn ông dung mạo xinh đẹp có ích lợi gì? Lão tử không gay giống chết điểu kia, có loại ham mê biến thái kia... Công dụng duy nhất của y chính là nấu cơm... Nấu cơm... Không ngừng mà nấu cơm! Lão tử nhất định phải hưởng thụ nhiều hơn so với chết điểu mới được!" Tăng cao chất lượng sinh hoạt, bắt đầu từ cướp đầu bếp của hắn a!

"Không mơ ước sắc đẹp của lão tử là tốt rồi..."

"Không mơ ước sắc đẹp của y là tốt rồi..."

Lần này, Tiêu Tiễn cùng hồ ly Nhị đệ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đem tâm tới cổ họng đè xuống...

"Không cần đánh chủ ý lên lão đại! Nếu như ta phát hiện ngươi câu dẫn anh ấy, ta sẽ để ngươi hưởng đủ một trăm loại cực hình đến chết!" Hồ ly nào đó dùng ánh mắt bắn sát khí.

Tiêu Tiễn không nói, ánh mắt hồi hắn: "Lăn con bê đi, đừng cảm thấy ánh mắt mọi người trên đời đều hạ thấp giống như ngươi! Ngươi tặng không xú con cọp này cho ta ta cũng không thèm nhìn!"

"Tốt nhất nên như vậy!"

Tiêu Tiễn khinh bỉ lại đỉnh trở lại: "Nếu như cưng thực sự không được, có thể lại đây ca dạy cưng mấy chiêu, yêu ở trong lòng khó mở miệng rất khó chịu chứ? Nhìn thấy ăn không được rất nóng ruột chứ? Đến hiện tại vẫn là xử nam chứ giề? Dung mạo xinh đẹp thì thế nào, khí lực lớn thì thế nào, tự cho là thông minh thì thế nào, còn không phải ngay cả một nam nhân ngu ngốc đều không bắt được!"

"Ai ngớ ngẩn, ngươi nói rõ ràng!"

"Ngươi tự hiểu..." Tiêu Tiễn nhún nhún vai, bình tĩnh - đi nấu cơm... Phải duy trì giá trị lợi dụng của mình mới được a! Y đột nhiên nhớ đến thời điểm mình muốn chết muốn sống, Blake đối với y nói cái lời kia, nói y thực hiện giá trị lợi dụng của mình xong thì chết đi.

Y cùng Blake một chút cũng giống như điện ảnh chiếu lại, mỗi cái chi tiết nhỏ y đều nhớ, còn tưởng rằng sắp có thể hạnh phúc tận tình - lăn ga trải giường, lại nảy sinh nhiều chi tiết như vậy, lẽ nào chuyện tốt nhất định phải qua nhiều chông gai?

Tiêu Tiễn nhìn trời, một mảnh trời xanh, chỉ là không biết vào lúc này Blake đang làm gì, khoảng chừng đang trên đường hồi kinh đô đi! Nếu như sau khi trở về không thấy được y, cũng không biết có long trời lở đất không...

Tiêu Tiễn một bên vo sạch gạo vào nồi nấu, một bên chuẩn bị làm bánh mì, một bên than thở... Nói không lo lắng là giả, bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn cách Dực quốc càng ngày càng xa, dần dần liền ra giới tuyến nước ngoài, cách Blake bọn họ càng ngày càng xa. Dù điên cuồng nhớ nhung cùng suy nghĩ lung tung, nhưng lại sâu sắc - tin chắc —— bọn họ nhất định sẽ tới cứu y.

Tuy rằng y mới đến thế giới này không bao lâu, nhưng đã đáp ứng White khi đậu phộng chín liền lăn ga trải giường, y cùng Reid còn xảy ra nhiều quan hệ thân mật kịch liệt như vậy, lại cùng Blake trải qua nhiều tôi luyện như vậy, đồng sinh cộng tử, đang chuẩn bị tu thành chính quả...

Hơn nữa, bọn họ còn có trứng. Mặc dù là có trước kết hôn, nhưng nghe nói quả trứng kia hợp thành thành công, trứng bảo bảo kế thừa huyết thống bốn người, hiện tại đang ở phòng ấp, một năm sau liền có thể ấp ra một đứa nhỏ thần kỳ!

Giữa bọn họ ràng buộc quá sâu, y không tin ba người bọn họ liền sẽ như vậy lãng quên y.

Lần này, Tiêu Tiễn có dũng cảm cùng tự tin vô danh.

...

Nguy cơ của bọn họ đều đã giải trừ, lấy hoá đơn tạm nợ lưu dân đều trả hết, sau khi lấy phần lương thực còn lại toàn giao cho quốc khố, chuẩn bị tập hợp trở về kinh đô.

Lúc này, viện quân rốt cục đến!

Viện quân đến muộn. Có một ít bộ hạ cũ của hắn, sớm bay đến gần chết. Bọn họ từ bỏ di chuyển chậm chạp trên mặt đất, rất nhiều lúc liền dùng cánh của mình đến bay, một đường bay nhanh... Tất cả mọi người mệt muốn chết rồi, hơn nữa lúc đến, có hơn một trăm người té xỉu, bảy người...mệt đến chết. Nghe bọn họ nói, ở trên đường còn có mười ba người giống vậy...

Những người chết kia, binh lính của hắn, bởi mệnh lệnh ngu xuẩn của vương, dâng ra tính mạng quý giá. Những người kia dùng tính mạng chứng minh sự trung thành tuyệt đối cho hắn, bọn họ vốn đã không chết.

Blake đau xót - dàn xếp tốt bọn họ, mang theo thi thể liệt sĩ trở lại kinh đô.

Blake là một người kinh nghiệm sa trường lâu năm, ở trong chiến đấu chết đi, hắn không lời nào để nói, nhưng bởi vì nội chiến, bởi vì vương não tàn cản trở mà chết, hắn không thể tiếp thu.

Blake chưa có về nhà, trực tiếp đi tới Vương Cung, lấy hai mươi thi thể chiến sĩ mệt chết đặt ở trước vương điện.

"Ngươi muốn làm gì? Blake, ngươi có phải là muốn mưu phản?" Vương sợ đến co lại trên bảo tọa, gọi lớn các quản sự gọi vệ binh lại đây hộ giá.

Vệ binh là tới rồi, nhưng không ai dám động Blake. Blake là Chiến thần Dực quốc, đại anh hùng vạn người kính ngưỡng, cũng không ai dám xông lên vây phục hắn, đương nhiên, cũng là đánh không lại! Blake đằng sau còn mang theo Thiết Quân quần áo trắng lên tới hàng ngàn, hàng vạn! Loại căm phẫn sục sôi, sóng sô cuồn cuộn, không thể ách ức.

Blake bước về trước vài bước, ủng chiến trầm trọng phát sinh tiếng lộp cộp nặng nề, như đánh vào lòng người, vương không khỏi toàn thân run rẩy lên, suýt chút nữa "bỉnh" ở trong quần: "Blake, ngươi muốn làm gì?"

Blake lạnh lùng thốt: "Nghe nói ngươi đã tìm người giúp ta làm tượng đồng, chuẩn bị đặt ở quảng trường thành thị, vừa nhận được tin tức ta hi sinh vì quốc, ngươi liền muốn đi quảng trường dẫn dắt dân chúng thương tiếc ta, cúng bái ta... Bây giờ nhìn lại, tượng đồng tạm thời không dùng được , rất thất vọng chứ?"

Blake ngữ khí rất bình thản, là phẫn nộ quá mức đến mất cảm giác.

Vương vội vàng khoát tay nói: "Không đúng không đúng, ngươi phải tin tưởng ta, ta là thuần khiết, chuyện tượng đồng là số 400 quản sự giựt giây ta làm... Hơn nữa cái "Kế hoãn binh" kia cũng là lão xui khiến ta làm!"

"Lão mạnh mẽ đến ấn tay ngươi đóng dấu? Lão là vương hay ngươi là vương?"

"..." Vương nghẹn lời, gã run lẩy bẩy, cảm giác mình sắp chết ở trong tay nam nhân hung hăng này.
Bình Luận (0)
Comment