Nhưng thật lạ kỳ khi bản ghi chú này lại ở đây, không hề có dấu hiệu nhận biết nào cả.
Cho tới khi họ nghe thấy tiếng gió bất thường, mới nhận ra sự tồn tại của bản ghi chú này.
-Đừng mở cửa!
Cốc.
Tiếng gõ cửa phát ra từ ngoài kia, thật đột ngột.
Bạch Hạo Chính vẫn đang lơ lửng trên không với vẻ mặt vô cảm, hắn đưa tay ấn vào tim đang đập nhanh.
Một bên thúc đẩy làm niệm lực tựa như bàn tay khổng lồ, chặn cửa chính, ngăn chặn cửa mở ra.
Một bên khuấy động niệm vốn dĩ đang chìm dưới đất trước cửa, trèo lên, tìm kiếm thật cẩn thận.
Đôi giày chất liệu cao su, đế giày ướt đẫm nước mưa, bùn đất và một vài thứ tựa như thịt bằm, thật đáng nghi.
Hắn cảm nhận được đó là đôi chân mang ủng đi mưa.
Hắn chỉ cảm nhận được đó là đôi chân mang ủng đi mưa.
Cốc cốc!
Phát ra tiếng gõ cửa lớn hơn vừa nãy, tựa như một vị khách bị lãnh đạm đang cảm thấy rất tức giận.
Bạch Hạo Chính đưa hai tay về phía trước, chỉ về phía cánh cửa, niệm lực trút xuống, chặn cánh cửa thật chắc.
Bùng bùng bùng!
Tiếng đập cửa kịch liệt làm cho cả gian phòng run lên, cửa khoá run không ngừng, tay vịn cửa lung lay, cứ như cánh cửa sắp sửa bị vị khách tràn đầy sự tức giận này gõ sập xuống vậy.
Từ đầu đến cuối mặc cho đối phương giằng co rất lâu, cuối cùng, tiếng đập cửa cũng đã lắng xuống.
Nghe âm thanh kẹt kẹt của ủng đi mưa phát ra từ hành lang, càng đi càng xa.
-Kết thúc rồi sao
Bạch Hạo Chính thở dài với giọng trầm, đắp xuống đất chậm rãi, đưa ngón tay đẩy mắt kính màu vàng kim lên. Trên mặt kính đọng lại mồ hôi bốc hơi hình thành giọt nước của trán.
Vừa nãy lúc đang giằng co, niệm lực của hắn mất mười còn năm.
Có cảm giác trống rỗng như phụ cốt chi thư sau khi sử dụng năng lực siêu phàm quá độ, ăn mòn cơ thể, khiến toàn thân vô cùng khó chịu.
Nếu phải cầm cự thêm một hồi nữa, ê rằng hắn sẽ phải sử dụng đến ứng dụng đặc thù của năng lực niệm, đi ra ngoài làm hại người mà mang ủng đi mưa rồi.
Sự tồn tại của thứ quái dị đứng ngoài cửa đó quá là kỳ lạ, dù cho là Bạch Hạo Chính, người đứng trên top 140 của bảng xếp hạng "kết quả được nội bộ cục đặc sự tính ra", cũng không đủ lòng tin rằng bản thân có thể chiến thắng, bảo toàn sinh mạng của mình.
-Năng lực niệm của hắn ta rất nguy hiểm.
Cốc.
Tiếng gõ cửa, trầm lặng, nhẹ nhàng, như thường lệ.
Đồng tử của Bạch Hạo Chính phóng đại một tý, hắn lập tức quay đầu nhìn phía trong nhà.
Tiếng gõ cửa phát ra từ trong nhà.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng ngủ, cửa nhà vệ sinh, cửa tủ lạnh, cửa tủ quần áo, cửa tủ đầu giường…
Tất cả những kết cấu ở trên có liên quan đến cửa, đều dùng để liên kết hai sự vật không cùng không gian với nhau, tất cả đều vang lên âm thanh gõ cửa gấp gáp cùng một lúc.
Vô số vật thể kéo theo cả gian phòng run động điên cuồng, đèn treo trên trần nhà lung lay, ánh sáng chuyển động, bóng rầm của bàn ghế xoay qua xoay lại.
Bạch Hạo Chính không kiềm được sự ngạc nhiên hít một hơi lạnh, hắn ta hiểu rồi, "đừng mở cửa" trên bản ghi chú.
Ý chỉ tất cả các cánh cửa.
Phòng 1108, Đán Phi đến từ Phục Đô Hắc Vu Đoàn tay cầm một tờ giấy nhớ màu vàng ban nãy từ từ bay xuống từ giữa không trung.
Nét chữ trên giấy nhớ rất nguệch ngoạc, có thể nhìn ra dòng chữ “Đừng rời xa tôi”.
“Đừng rời xa cái gì cơ?”
“Đừng rời xa căn phòng hay là đừng rời xa cái ghế?”
Dòng suy nghĩ của Đán Phi bị tiếng gõ dưới sàn gián đoạn.
Dưới tầng có tiếng gõ:
-Anh
Đán Phi trả lời:
-Anh đây.
-Đèn, bị tắt rồi.
Đán Phi trả lời:
-Đèn pin.
-Đèn pin, không sử dụng được.
Đán Phi im lặng mất một lúc.
Lúc trước các người chơi đã từng kiểm tra, hệ thống điện của khách sạn không bị tổn hại gì cả.
Hơn nữa trước khi tách nhau ra họ cũng đã dặn nhau, sau khi vào phòng mình phải kiểm tra, tìm một lần.
Đường dây điện ở phòng Caffey tự dưng bị cháy sao? Bởi vì đã là thời gian cấm buổi đêm nên đèn pin không sử dụng được.
Thế nhưng, thật sự là trùng hợp sao?
Khi các người chơi tìm ở tầng một tầng hai đã xác nhận chất liệu xây dựng của phòng khách sạn không truyền năng lượng đi được, hơn nữa hiệu quả cách âm cực tốt, cho dù mở nhạc rock với âm lượng lớn nhất thì tầng trên tầng dưới, ngoài hành lang hay phòng bên cạnh đều không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Sao lại trùng hợp như vậy được?
Trong phòng của anh ta và Caffey lại có một chỗ lõm, có thể gõ vào mặt đất để truyền tin tức đi.
Mà chỗ đó vừa hay bị thảm che mất, làm anh ta không phát hiện ra ngay từ đầu.
Caffey nói cậu ta phát hiện trần nhà rất mỏng, sao lại để đến vài phút trước giờ cấm buổi đêm mới gõ để thông báo cho anh ta?
Có khi nào... âm thanh này được tạo ra bởi Dị Thường Tồn Tại trong khách sạn không để ngụy trang thành Caffey lừa anh ta để anh ta làm trái hướng dẫn của khách sạn và nội dung trên tờ giấy nhớ, rời khỏi căn phòng này rồi bị Dị Thường giết.
Đán Phi chỉ thấy suy nghĩ đủ kiểu, anh ta thấy rất hỗn loạn.
Rìu Hắc Diệu Thạch trong tay anh ta cứ được đưa lên rồi lại hạ xuống, không biết phải trả lời thế nào.
-Có thứ gì đó đang đến.
Sau một thời gian dài im lặng, tiếng gõ lại truyền đến.
Lần này tiếng vang lớn hơn lần trước, đá vụn trong phần lõm dưới mặt đất còn bị rung lên cao một chút.
Điều này như đang thể hiện rõ sự hoảng loạn, căng thẳng của Caffey lúc này.