Đán Phi sử dụng kĩ năng tạo ra khí thế xung quanh người mình, tạo ra một con đường bên cạnh khí thế mạnh mẽ và đáng sợ của bà lão áo đỏ kia.
Anh ta bước đi rất khó khăn, bước nào cũng phải chịu đựng ánh nhìn kỳ quái của bà lão kia. Anh ta đi đến phòng 1008, đặt tay lên tay nắm cửa phòng.
Nói ra cũng thấy lạ, vào khoảnh khắc tay anh ta đặt lên tay nắm, mở cửa phòng ra, khí thế trên người bà lão kia bỗng dưng biến mất.
Bà ta hài lòng nhai nốt miệng thịt trong miệng, mở miệng ra mút máu dính trên mấy ngón tay già nua.
Mà bóng người màu đen bên cạnh bà ta cũng tự dưng dừng động tác vẫy tay lại, đờ ra tại chỗ.
Bọn họ không ngăn cản Đán Phi.
Sự bất an trong lòng Đán Phi lại càng dâng cao nhưng điều này không ảnh hưởng đến quyết tâm cứu em trai của anh ta.
Anh ta đẩy cửa vào, trong phòng là bóng đen tràn ngập.
Nhờ ánh đèn hàng lang, anh ta nhìn được bên trong phòng rất loạn, đâu đâu cũng có vết máu và dấu hiệu của sự đánh đấu.
Trên trần nhà giữa phòng khách, chỗ lõm mới trông rất rõ, những chỗ khác còn đầy mấy mảnh tường vỡ màu trắng.
Như là có ai ban nãy dùng thứ gì đó để chọc trần nhà vậy.
Hơi thở của Đán Phi như ngừng lại, em trai anh ta lúc trước ở ngay trong phòng nhưng bây giờ lại biến mất rồi.
Trên cửa sổ cuối phòng cũng có dán một tờ giấy nhớ màu vàng, bên trên đó cũng có nét chữ nguệch ngoạc.
Cảm giác bất an đạt đến đỉnh điểm, Đán Phi bước qua đống vụn nát, đến chỗ trước cửa sổ, tháo miếng giấy nhớ xuống.
Nội dung bên trên như sau:
“Đừng bảo tôi không cho anh cơ hội để gặp mặt.”
Nhịp tim anh ta như ngừng lại vậy.
Đán Phi xông ra ngoài như điên, ra đến hành lang thì bà lão áo đỏ và bóng người mặc áo đen đứng ở cuối hành lang ban nãy đã biến mất rồi.
Buổi sáng ngày hôm nay.
Thập Dư Đạo đứng thật lâu giữa đại sảnh, yên lặng chờ đợi.
Cọp cọp cọp.
Tiếng bước chân vang dội thanh thúy phát ra từ hành lang cuối đại sảnh.
Lý Ngang mặc chiếc áo choàng màu trắng, đôi tay để trong túi, đi từ cầu thang xuống không nhanh cũng không chậm, hướng ra ngoài các game thủ từ xa và gật đầu.
-Yo, chào buổi sáng.
-Khoan hãy lại gần.
Người mà trên đỉnh đầu lơ lửng dòng chữ trong suốt Vạn Lý Phong Đao, cách xa một khoảng cách hắn hô lên nói.
"Thông tin người chơi."
Để tránh xuất hiện tình trạng bị ác linh có được cơ hội thay thế hoặc ẩn giấu giữa đám người.
Bọn họ đã thương lượng xong xuôi với nhau trước đó rồi, mỗi lần gặp nhau, dù cho có đông hay ít người, đều phải trình bày thông tin cấp độ người chơi và biệt danh của bản thân.
Tất cả người chơi có mặt trong đó đều đã trình bày thông tin, chứng minh thân phận, mới được hội hợp.
Chỉ còn lại mười ba người… thiếu người mà tên Caffey.
Dưới mặt nạ long mặt, Lý Ngang nhướng mày, không nói gì cả.
-Mọi người đều đông đủ rồi.
Bạch Hạo Chính đẩy nhẹ mắt kính lên, điềm tĩnh nói rằng:
-Giờ chúng ta trao đổi một chút về tình trạng hôm qua nhé. Vào lúc 00h11 vừa bắt đầu giới nghiêm đi đêm, đằng sau chiếc ghế mà tôi ngồi, vô cớ xuất hiện một tờ giấy ghi chú.
Hắn lấy ra một tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt từ trong túi ra, phô bày cho mọi người xem.
Sau khi tôi vừa nhìn rõ chữ viết "đừng mở cửa.", thì căn phòng mà tôi đang ở phát ra tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Sau khi thăm dò, đó là một đôi chân mang ủng đi mưa…
Bạch Hạo Chính chi tiết kể lại tình huống đặc biệt mà hắn ta gặp phải, một cách mộc mạc, lúc nói thêm ý kiến cá nhân, hắn cũng đặc biệt nói rõ, một cách khách quan và bình dị nhất có thể.
-Thời gian cả buổi tối, tất cả các cánh cửa trong phòng đều đang vùng vẫy để mở ra, cho tới 7h07 thời gian giới nghiêm đi đêm kết thúc mới yên.
-Nếu không nhờ hệ thống năng lực đặc biệt của tôi và sự chuẩn bị đầy đủ, thì có thể đã không cầm cự được tới giờ.
-Và đương nhiên cũng có một khả năng khác -- hệ thống hoặc là chính khách sạn, tiến hành quét mã thăm dò, cố tình thiết lập sự kiện kì dị này vừa khớp với phạm vi năng lực và có thể tiếp cận năng lực hạn mức tối đa của tôi.
-Có thể hoàn thành.
-Nhưng một khi thất bại, thì sẽ chết ngay.
-Dĩ nhiên, cái này chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, ta cần nhiều chứng cứ hơn để tiến hành chống đỡ.
Bạch Hạo Chính dừng lại một tý, nhìn mọi người và bình thản nói:
-Chắc hẳn các bạn cũng đã chú ý tới chỗ đặc biệt của khách sạn này nhỉ, nếu như không đoàn kết hợp tác, cùng chia sẻ thông tin, thì rất khó để sống sót.
-Anh Bạch nói rất có lý.
Hắc Thánh Tử nghiêng đầu một chút, vươn cánh tay lên, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đang cầm một tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt nhăn nheo.
-00h15, tờ giấy ghi chú này vô cớ xuất hiện ở cửa sổ phòng khách. Thông tin trên giấy, yêu cầu chúng ta nhìn vào ống nhòm cửa chống trộm.
-Tôi đi tới cửa phòng, đưa mắt lên ống nhòm, nhìn thấy một vật thể bê tông đúc thành các cạnh và góc giống như một bóng người màu xám đứng bên ngoài, đôi tay đặt lên bức tường, làm ra động tác nhìn trộm.
-Tôi đưa tay lên, người bê tông cũng đưa tay lên.
-Tôi lùi bước, người bê tông đó cũng lùi bước.
-Nó đang bắt chước tôi.
-Không cần biết động tác của tôi nhỏ nhặt đến đâu, cho dù chỉ là hít thở ngực lên xuống.
-Người bê tông đứng hướng về phía mặt tường đều có thể nhận biết để bắt chước.
Hắc Thánh Tử tường thuật lại một cách điềm tĩnh, giống như câu chuyện này không liên quan tới bản thân hắn vậy.
-Trôi qua một thời gian, tôi chợt nhận ra hành động của tôi ngày càng chậm.