Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1011 - Chương 1011: Gia Cố

Chương 1011: Gia cố Chương 1011: Gia cố

Mục tiêu nhiệm vụ là tìm hướng dẫn lưu trú khách sạn Dolphi,

Không nói làm theo hướng dẫn chỗ ở.

Những nhân viên khách sạn biến mất không rõ ràng, nói không chừng tổng kết kinh nghiệm của họ là sai, có sơ suất chết người,

Hoặc là bọn họ cũng mang ác ý, cố ý dụ dỗ người nước ngoài phạm phải điều cấm kỵ.

Trong trường hợp thông tin không đầy đủ, suy đoán lung tung, và dựa trên suy đoán để xây dựng một kế hoạch hành động, rất có thể sẽ giết chết chính mình và đồng đội của mình.

-Được rồi được rồi.

Bạch Hạo Chính phất phất tay, cắt đứt tranh chấp giữa hai người chơi, trầm giọng nói:

-Đừng cãi nhau nữa.

Người chơi thực sự nên hoài nghi, phỏng đoán táo bạo, cẩn thận để chứng minh, đặt câu hỏi tất cả những điều bất hợp lý, tìm ra lỗ hổng hoặc manh mối trong thiết lập kịch bản.

Nhưng thông tin hiện tại quá ít và quá mơ hồ để không được xác minh bởi nhiều bên.

Nếu bất cứ điều gì bị nghi ngờ, nó hoàn toàn không có không gian để suy nghĩ.

Bây giờ chúng ta đi lên tầng mười trước một chuyến, kiểm tra tình trạng phòng của Kaffee, trên đường lại thảo luận một chút sự kiện bất thường gặp phải tối hôm qua, xem có thể tìm ra điểm tương đồng hay không.

Những người chơi khác không phản đối, khi mọi người đang chuẩn bị đi lên cầu thang,

Lý Ngang vẫn cúi đầu suy tư lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, giơ tay lên nói:

-Chờ một chút.

Bạch Hạo Chính xoay người lại:

-Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?

-Ta trước tiên muốn xem một chút, Danfi ngươi tìm trong phòng mình cùng Kaffee, hai tấm ghi chú kia.

Lý Ngang từ từ nói:

-Những sự kiện bất thường mà các ngươi đã trải qua, một chút cũng không giống từ những người khác.

-Trên thực tế chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này.

Bạch Hạo Chính nhìn Lý Ngang một cái, hắn giơ bàn tay lên, mở ra là hai tờ giấy ghi chú nhăn nheo, nội dung gồm có:

[Đừng rời xa tôi]

Và.

[Đừng bảo rằng tôi không cho cậu cơ hội để từ biệt]

Tờ giấy bên trái trong phòng 1108 của Danfi, lúc giới nghiêm đi đêm mới bắt đầu, nó rơi từ không trung xuống.

Còn tờ giấy bên phải được Danfi tìm thấy ở ô cửa sổ cuối cùng của căn phòng 1008, sau khi hắn đi xuống lầu.

Hai tờ giấy ghi chú này khác biệt với những tờ giấy ghi chú khác, có hai điểm:

-Một là chủ ngữ khác nhau.

-Hai là có liên quan với nhau.

Bạch Hạo Chính vừa đi cầu thang về phía trước, vừa giải thích:

-Mọi người nhận được giấy ghi chú, nội dung đều rất dễ hiểu, hướng dẫn rõ ràng, chủ ngữ đều là phòng khách sạn.

-Nhưng trong ghi chú thứ nhất này, từ "tôi" mà nó nói, xác suất cao là chỉ Caffey, người mà ở tầng mười.

-Nhưng từ "tôi" trong ghi chú thứ hai, chính là lão già áo đỏ, người mà đã bắt cóc Caffey, và từ "cậu" là chỉ Danfi, người mà đã phóng xuống lầu.

-Tạm thời vẫn chưa hiểu việc chuyển đổi chủ ngữ có ý nghĩa gì.

Lý Ngang suy nghĩ một lúc, hỏi rằng:

-Có thể nào, chủ ngữ của ghi chú thứ nhất không phải là Caffey, mà là ám chỉ phòng số 1108?

-Ừm?

Bạch Hạo Chính nhướng mày, suy nghĩ trong đầu, hiểu ngay ý của Lý Ngang đang nói.

-Ý cậu là ghi chú này là câu chơi chữ, chính vì Danfi rời khỏi phòng 1108, mới dẫn tới sự việc này xảy ra?

-Đúng.

Lý Ngang gật đầu và nói:

-Trong hướng dẫn cư trú của khách sạn , đã có nhiều lần nhấn mạnh rằng đừng mở cửa.

-Nhưng nó không chỉ rõ mức độ ưu tiên của việc giữ cho cửa đóng lại và việc thực hiện ghi chú, nếu cả hai xung đột với nhau thì nên thực hiện cái nào.

-Và cũng không nói rõ nếu mở cửa thì sẽ trực tiếp dẫn tới hậu quả gì.

-Có lẽ là vì Danfi đã mở cánh cửa phòng 1108 nên Caffey ở dưới lầu mới bị tập kích.

-Hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt, nhưng sao lại đúng lúc xuất hiện một lỗ hổng để cho âm thanh thâm nhập như thế? Nếu âm thanh mà hắn ta hay nghe thấy được tạo ra tồn tại bất thường thì sao? Cố tình dụ dỗ hắn ta vi phạm giới nghiêm để dị thường thừa lúc vắng vẻ thâm nhập vào.

-Đủ rồi!

Danfi, người mà đang đi qua đi lại trước hắn ta lập tức xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Lý Ngang lắm lời kia, với đôi mắt giận dữ đỏ ngầu, biểu cảm của hắn trộn lẫn sự hung ác, sự ức chế và sự tức giận:

-Người đó là em trai của tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không làm hại em ấy!

-Người khuất an nghỉ, không được xúc phạm.

Lý Ngang nhún vai, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt đầy sự uy hiếp của Danfi:

-Tôi chỉ muốn nói là tai nghe mắt thấy chưa chắc gì là sự thật. Đừng quên rằng trong hướng dẫn lưu trú có nói, đừng để ý tới những âm thanh kỳ lạ.

-...

Danfi cắn răng thật chặt, nấm đấm nắm chặt tới nỗi phát ra tiếng.

Bạch Hạo Chính thấy vậy nên an ủi Danfi:

-Người anh em họ Lý chỉ đang đề xuất khả năng có liên quan tới sự an toàn của mọi người mà thôi, không có ý xúc phạm hoặc là chỉ trích người khác.

-Nếu không làm gì mới là sai lầm.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện với nhau, người chơi đều đã lên tới tầng mười rồi.

Dấu vết mà hôm qua Danfi tìm thấy vẫn đang ở trong hành lang.

Hai cánh cửa của hai căn phòng được mở ra thật lớn, bàn ghế của một vài căn phòng đều nằm lăn dưới đất.

Mọi người đi vào phòng 1008, trong phòng một mớ hỗn độn, xung quanh đều dính đầy vết máu khô cạn và vết tích đánh nhau.

-Năng lượng thuộc tính mặt xấu còn sót lại, phù hợp đặc tính của Phục Đô Hắc Vu Đoàn, nhưng hầu hết đều đã tiêu tán hết rồi.

La Tử nhắm mắt lại chậm rãi nói:

-Đúng là tối qua chỗ này xảy ra một trận đánh ngắn ngủi với cường độ cao.

-Nhưng tôi chỉ cảm ứng được một loại năng lượng thuộc tính.

-Không cảm ứng được vết tích năng lượng tồn tại của dị thường sao…

Bạch Hạo Chính hơi thất vọng và gật đầu, thân làm nhà phân tích tình báo, hắn ta cũng cảm ứng được năng lượng chập chờn, nhưng chỉ là hắn dự đoán không chuyên nghiệp bằng La Tử.

-Ở đây là chỗ bị lõm.

Danfi đi tới giữa phòng khách, đưa tay chỉ lên trần nhà, hạ giọng xuống và nói:

-Một trong những vũ khí mà Caffey sử dụng, trong đó có một thanh trường mâu.

-Vết tích trên đó giống với hình dạng của mũi giáo.

Bình Luận (0)
Comment