Trong quá trình này, anh cũng phát hiện một thi thể chết khô trong mê cung.
Chủ nhân của thi thể đã mất cách đây nhiều năm, từ trang phục có thể nhận ra giống như là khách ở trọ đi lạc vào mê cung.
Bên trong túi áo phía trên, có một cuốn nhật ký to cỡ bàn tay.
Chủ nhân của cuốn nhật ký tự xưng là Martin Anderson, nhân viên bán bảo hiểm người Mỹ, trong một lần đi cắm trại ở công viên bảo tồn thiên nhiên cùng vài người bạn đã đi lạc vào rừng sâu.
Ở sâu bên trong rừng, họ đột ngột trông thấy một cầu thang gỗ.
Một người bạn của Martin Anderson, không rõ vì tâm lý gì, không nghe khuyên can, leo lên bậc thang gỗ rồi biến mất.
Những người khác hoảng sợ chạy ra khỏi rừng, cố gắng tìm kiếm cứu viện từ bên ngoài.
Kết quả Martin Anderson bị ngã đập đầu vào tảng đá và bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, anh đã ở trong khách sạn Cá Heo.
Phần tiếp theo của cuốn nhật ký bị xé bỏ, bôi bẩn và sửa lại khá nhiều chỗ.
Qua những câu văn dần hỗn loạn, mất trật tự, có thể cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi và căng thẳng của nhân viên bán bảo hiểm Martin Anderson. Ngay sau khi đến khách sạn Cá Heo, anh ta bước vào mê cung hành lang mà Bạch Hạo Chính đã đi qua.
Bị mắc kẹt trong đó gần một tháng, dựa vào thức ăn trong thùng rác ngoài hành lang được làm mới để duy trì sự sống của mình.
Về nguyên nhân cái chết của Martin Anderson, theo suy đoán của Bạch Hạo Chính, có lẽ là một cơn đau tim do bị kích động tinh thần cực độ sau một thời gian dài suy kiệt tinh thần.
Nguyên nhân cái chết của Martin Anderson để qua một bên trước.
Vũ Y Tâm Trung nhận được giấy thông báo với nội dung [Loại bỏ sâu bọ].
Mọi ngóc ngách trong phòng cô đột nhiên xuất hiện rất nhiều côn trùng, ruồi, gián, muỗi, bọ chét, rận.
Lít nha lít nhít, đâu đâu cũng có, giống như một làn sóng đen ầm ầm giội tới Vũ Y Tâm Trung.
Bằng đòn tấn công và sát thương tầm xa, cô miễn cưỡng chặn được biển trùng, để lại một đống xác sâu bọ cao đến tận trần nhà.
Về phía Liễu Vô Đãi và Omega, họ nhận được nội dung là [Giữ gìn cửa sạch sẽ]
Có những tiền lệ trước đó, cả hai không dám lơ là, suốt buổi tối đều dọn dẹp những thứ trong phòng được coi là đồ vật ở ‘cửa’ cho đến tận 03:28 sáng hôm sau.
Không sai, tại thời điểm này ngày hôm qua, một giọng nói kỳ ảo và trầm thấp lại vang lên trong khách sạn, nói rằng ‘thiếu mất một thứ’.
Omega ở tầng một nhìn thấy sáu bóng người đội đấu lạp từ phía bên phải hành lang đi tới và bước lên cầu thang.
Vạn Lý Phong Đao ở tầng hai và Liễu Vô Đãi ở tầng ba cũng nhìn thấy bóng dáng của những chiếc mũ, điều khác biệt là tối nay thang máy không mở, bà lão áo đỏ không xuất hiện.
Vào lúc 3:30 phút sáng, Lý Ngang, Hắc Thánh Tử và La Tử vẫn ở trong phòng 0408 tra khảo Bút Tiên lấy thông tin tình báo. Bằng lời lẽ đe dọa và ép buộc nhẹ nhàng, Lý Ngang thành công thuyết phục Bút Tiên đồng ý hợp tác.
Hắn sử dụng luyện kim thuật, dùng bùn đất chế tạo bút máy thành một bộ máy đánh chữ, để Bút Tiên gõ chữ trên máy đánh chữ nhằm giao tiếp nhanh hơn.
Dù sao, bút và máy đánh chữ đều là công cụ để viết chữ.
Bút Tiên của thời đại mới sống trong máy đánh chữ hoặc bàn phím là chuyện rất bình thường.
Tóm lại, hiệu quả giao tiếp của Bút Tiên chợt tăng cao khi sử dụng máy đánh chữ làm vật trung gian.
Cùng với âm thanh răng rắc, nó gõ ra thông tin khi còn sống của bản thân.
Giống như Martin Anderson đã chết ở tầng mười bốn trong mê cung, Bút Tiên cũng là một người Mỹ, tên là Carter Murphy, là một giám đốc có sự nghiệp thành công.
Trong một lần đi trượt tuyết, khi đi ngang qua một khu rừng, anh cảm thấy hơi mệt nên định dựa vào gốc cây nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ gốc cây đó lại là cây linh sam, tán cây xòe ra giống như một chiếc ô lớn có thể hứng chịu bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Điều này làm cho tuyết đọng dưới gốc cây chứa đầy không khí, cành cây đứt gãy và những bông tuyết rơi vươn vãi.
Nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng kì thực cực kỳ tơi xốp.
Ngay khi Carter Murphy vừa ngồi xuống, anh như ngồi lên một khoảng không, ngã ngửa ra phía sau, hai chân hướng lên trời, hai tay thò vào lớp tuyết sâu dưới gốc cây.
Carter Murphy hoảng loạn cố gắng chuyển động cơ thể và bò dậy khỏi lớp tuyết.
Tuy nhiên, cả hai tay anh đều không thể nắm được bất kỳ vật thể cố định nào, cũng không thể chạm đất, càng vùng vẫy thì càng bị lún sâu hơn.
Không bao lâu, Carter Murphy đã bị vùi lấp trong lớp tuyết, tầm nhìn của anh dần trở nên mơ hồ, khi mở mắt ra thì đã đến khách sạn Cá Heo, trở thành một trong những khách trọ tại đây.
Theo như Carter Murphy nói, khách sạn Cá Heo vào thời điểm đó được xây dựng trong một khu rừng rậm.
Khách sạn nhìn qua tương đối bình thường, bên trong đại sảnh có dán bảng hướng dẫn lưu trú (giống như phiên bản mà Lý Ngang và những người khác đã thấy)
Các nhân viên và khách trọ đều là những người bình thường.
Hầu hết các khách trọ của khách sạn đều là những người mất tích trong thế giới thực. Họ được nhân viên khách sạn thông báo rằng họ đã chết, hiện giờ họ có thể đứng, chạy và thở, tất cả là do hiệu ứng đặc biệt của khách sạn.
Bình thường khách trọ được đối đãi như khách hàng ở khách sạn hạng sao. Họ có thể tự do giao lưu, vận động, tập thể dục, kết bạn, thậm chí có thể nảy sinh tình cảm và ở cùng nhau, chỉ là không thể mang thai.
Nhưng họ đều cần phải tuân thủ quy tắc, không được ra ngoài phòng trong giờ giới nghiêm, không được tự ý mở cửa phòng trong giờ giới nghiêm, không được để thức ăn ở cửa.
Khách ở trọ không biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ không tuân thủ quy tắc. Các nhân viên rất kiệm lời, nói năng cẩn thận, chỉ cười trừ mỗi khi có người truy hỏi.
Nhưng mà từ sự thay đổi liên tục của đoàn người, có thể thấy được có người mất tích, thậm chí có người tử vong.
Carter Murphy chỉ ở khách sạn Cá Heo được ba ngày, vào một buổi tối anh chìm vào giấc ngủ trong phòng 0408, sau đó không bao giờ tỉnh dậy trong hình dáng con người nữa.