Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1102 - Chương 1103: Mồi Nhử

Chương 1103: Mồi nhử Chương 1103: Mồi nhử

**

Cạch...

Cửa thang máy dãy hàng lang bên trái mở ra.

Bạch Hạo Chính, Hắc Thánh Tử, Vũ Y Tâm Trung, Dịch Y, Liễu Vô Đãi và La Tử đi từ trong thang máy ra.

Trước khi ở trên tầng, bọn họ đã xông vào trong hố thang máy rồi khởi động kỹ năng để chặn đường những dị loại muốn tấn công.

Không ngờ Lý Ngang không vào thang máy, trái lại còn bàn giao một câu:

-Mọi người ở lại đây, tôi đi cứu Vạn Lý Phong Đao.

Nói xong liền nhún mũi chân phóng về phía dãy hành lang bên phải.

Đám người chơi không hiểu Lý Ngang đang ấp ủ điều gì trong bụng, họ dọc theo hố thang máy đi xuống tầng bên dưới.

Vũ Y Tâm Trung dựa vào kỹ năng của mình mà nghe thấy dãy hàng lang bên trái tầng mười một có tiếng động, là tiếng nói chuyện của Lý Ngang và Hồng Y Lão Phụ.

La Tử và Liễu Vô Đãi muốn mở cửa thang máy để xông vào tầng mười một nhưng lại bị Bạch Hạo Chính ngăn cản. Lý do là hiện tại đã tới thời gian an toàn ở trong khoang thang máy, đám quái vật ở tầng mười hai sẽ không truy kích theo phía sau nên đám người bọn họ đứng trong thang máy vẫn rất an toàn, không bằng cứ ở trong hố thang máy quan sát một hồi.

La Tử và Liễu Vô Đãi ngầm đoán được ý của Bạch Hạo Chính, bầu không khí trong hố thang máy vô cùng quỷ dị.

Cơ Giới Ma Tượng đang lơ lửng trên không trung vẫn còn giữ nguyên trạng thái dùng hai cánh tay làm pháo laser, sẵn sàng vạch mặt với đồng đội bất cứ lúc nào.

Nhưng tới cuối cùng, La Tử và Liễu Vô Đãi vẫn không ra tay, sáu người chơi đứng trong thang máy đều mang tâm tư của riêng mình.

Tới lúc này.

Sáu người chơi bước lên phía trước.

Hắc Thánh Tử, Bạch Hạo Chính, Vũ Y Tâm Trung và Dịch Y đều đứng riêng ra một chỗ, khoảng cách giữa từng người vô cùng lớn.

La Tử, Liễu Vô Đãi, Cơ Giới Ma Tượng thì đứng ở nơi cách mấy người kia xa hơn một chút, nhẹ gật đầu với Lý Ngang.

-Nơi này đã an toàn.

Bạch Hạo Chính vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn sau trận chiến kịch liệt vừa rồi, hắn ta mở miệng phá vỡ sự im lặng ở nơi này, sau đó chậm rãi thở phào một hơi để bình ổn hơi thở. Bình tĩnh liếc mắt nhìn tất cả mọi người, bao gồm cả Hồng Y Lão Phụ trong đó.

Giơ tay vỗ một cái.

Bộp....

Dãy hành lang của tầng mười một rung chuyển.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, mặt đất, vách tường, cửa phòng, tất cả đều bắt đầu gập lại, xoay tròn, xếp chồng, khảm vào... Tựa như những tòa nhà đang lồng vào nhau như trong bộ phim Inception, hình thành cầu thang Penrose bất khả thi phản trực giác, hiện lên hiệu ứng Droste khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

(*Bộ phim Inception: Tên Tiếng Việt là Kẻ đánh cắp giấc mơ.

Cầu Thang Penrose: Hay còn gọi là cầu thang liên tục, cầu thang ảo giác, hình ảnh ở cuối chương.

*Hiệu ứng Droste: là phiên bản nhỏ hơn có một phiên bản nhỏ hơn nữa ở trong. Tương tự bìa sách giáo khoa toán lớp 3.)

Một lát sau, sự thay đổi dừng lại.

Hành lang tầng mười một từ một mặt phẳng hai chiều biến thành một mê cung cỡ lớn ba chiều, tất cả mọi người đang đứng ở tầng dưới cùng của mê cung rộng lớn và phức tạp này.

-...

Lý Ngang nheo mắt nhìn Bạch Hạo Chính đứng cách không xa, bình tĩnh nói:

-Judy Cecil đã từng nói, bên trong khách sạn Dolphin có một tầng ngụy trang, nó sẽ di động và di chuyển chuyển những dị loại vào trong khách sạn. Chính là thứ này sao?

-Đúng.

Bạch Hạo Chính gật nhẹ một cái:

-Vào đêm thứ tư, cũng chính là đêm mà Bob chết, tôi đã nói với mọi người là tôi nhận được nội dung ghi chú [Đi qua cửa đá], đi vào trong một mê cung tương đương với hành lang trong khách sạn, thực chất đó lại là cơ thể của dị loại.

-Tôi tìm được nhật ký của gia đình Martin Anderson trong khách sạn này và thành công ra khỏi mê cung khổng lồ đó.

-Đêm hôm trước, cũng chính là đêm thứ sáu, tôi đã nói cho mọi người biết tôi nhận được tờ ghi chú với nội dung là [Đừng bị giết], nhưng thực chất tôi lại nhận được lời ghi chú [Hãy đi ngủ] giống như của Mục Ẩn Chi Quỷ.

-Tôi có một loại kỹ năng cho phép tôi tạo ra một bản sao giống y hệt với vật phẩm gốc. Bởi vì tôi vốn là một nhân viên phân tích tình báo của Cục Đặc Sự, phụ trách thu thập tất cả ghi chép của cả người chơi nên tôi có thể dễ dàng phục chế được lời ghi chép của Dịch Y.

-Thông qua cách thức này tôi đã che giấu được một sự thật vô cùng quan trọng Tôi đã biết được bản chất của khách sạn, nắm giữ được cách triệu hoán hành lang và dị loại ở đó. Đồng thời còn đoán được số tất cả người chơi chúng ta có một hoặc nhiều tên nội gián trở lên.

Lý Ngang nghiêng đầu, nói:

-Thế nên dù anh biết điều kiện tiên quyết giúp mọi người tránh xa sự xao động của đám dị loại nhưng vẫn lựa chọn nán lại chờ phương án ở tầng mười hai, thà chịu nguy hiểm phải chết cũng phải tìm bằng được ra ai là nội gián sao?

-Tôi cũng hết cách rồi.

Bạch Hạo Chính không nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của đám người Vũ Y Tâm Trung, chỉ thản nhiên nói:

-Thứ nhất, tôi chỉ biết là trong số người chơi chúng ta có nội gián chứ không rõ là có bao nhiêu người, cũng không biết là ai. Cậu, Liễu tiểu thư, La Tử, Vũ Y Tâm Trung, Hắc Thánh Tử... Tất cả mọi người đều mang hiềm nghi trong người cả. Nếu tôi tùy tiện nói ra thì rất có thể sẽ mang tới sóng to gió lớn cho chính mình. Nếu tên nội gián kia đã muốn diễn kịch tiếp thì tôi cũng không ngại diễn cùng với tên đó... Ngay cả đồng chí Lý Nhật Thăng cậu cũng như thế.

-Thứ hai, bản chất của đám quái dị ở tầng này thật ra chỉ là thông qua mê cung phức tạp để vây khốn đám dị loại muốn giết chết chúng ta, bao gồm cả lão già khủng bố kia, khiến bọn chúng tạm thời không thể tìm thấy vị trí của chúng ta.

-Cũng không thể giết chết dị loại được. Mà thời gian duy trì mê cung lại có hạn, không đủ để chèo chống tới khi thời gian cấm đi lại ban đêm kết thúc nên mới không có nơi nào để an toàn ở lại qua đêm. Mặt khác...

Bạch Hạo Chính quay đầu nhìn về phía đám "đồng đội" có vẻ mặt khó coi, mỉm cười nói:

-Tôi hiểu mọi người sẽ cho rằng tôi vì tư lợi của bản thân, làm tổn hại tới cảm xúc và sống chết của đồng đội. Nhưng tôi cũng mong mọi người có thể hiểu, nhân viên của Cục Đặc Sự không đại biểu cho Cục Đặc Sự. Ở trong nhiệm vụ kịch bản, tôi nghĩ mọi cách để bản thân có thể sống sót cũng không phải chuyện quá xấu hổ gì.

**

Bình Luận (0)
Comment