Hắc Thánh Tử thoáng choáng váng, không thể thốt ra chữ “chết” sau cùng.
Vũ Y Tâm Trung ở một bên cũng vung lên Lôi Đao, hạ xuống sấm chớp, nện ầm ầm lên người Hắc Thánh Tử, khiến cho thân hình gã có một chút trì trệ.
Phập!
Một cây thương bằng trúc từ đâu bay vụt tới, kéo theo tàn ảnh, đâm xuyên qua bộ phân thân này.
Con rối bị đánh bay.
Hành lang mê cung cũng có tính chất đặc thù, mọi thứ trong đây đều giống như hành lang, khó bị phá hủy. Chính vì vậy, cây trúc thương kia sau khi xuyên qua phân thân, trong khoảnh khắc tiếp xúc vách tường, mũi thương liền lập tức nổ tung, dính chặt vào thành, trói lại con rối.
Khói đen Hắc Thánh Tử giật nảy cả mình, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy Hồng Y Lão Phụ dưới đó đã biết mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một quả cầu lớn bện từ dây leo thô to, Vạn Lý Phong Đao đứng bên cạnh phụ trách canh chừng.
Mà Lý Ngang thì…
Hắn vẫn còn duy trì tư thế phóng thương.
Hồng Y Lão Phụ đã bị giải quyết sao?
Không, không thể nào. Chưa kể đến sức sống ngoan cường của bà ta rất khó bị giết chết, cho dù bị giết, Lý Nhật Thăng cũng sẽ không làm ra hành động như vậy – nơi này không phải là hành lang tầng 11 thật sự, dù có giết chết Hồng Y Lão Phụ ở trong mê cung này thì cũng không thể ngăn người đội đấu lạp xuất hiện.
Hắc Thánh Tử nhanh chóng suy nghĩ một vòng, tiếp tục ngâm xướng chú văn.
Một bên phái vài tên phân thân, trả giá hy sinh pháp giới, chặt chẽ chặn lại Vũ Y Tâm Trung đang định tập kích bất ngờ, một bên mặc niệm chú ngữ, định nhảy đi một lần nữa.
Trước đó gã đã kiểm tra qua, hành lang mê cung cũng có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài ở một khoảng cách nhất định – đây cũng là lý do tại sao gã lại phải để ít nhất có một con rối phân thân bảo vệ đám mây đen phía dưới kia.
Trên cây trúc thương cực kỳ cường đại này tất nhiên vẫn còn sót lại một ít thần lực, nhưng còn chưa đủ để trói lại được Hắc Thánh Tử đang ở dạng khói đen, để gã không thể trốn thoát.
Hả?
Chờ một chút, cái thứ sáng sáng này là cái gì vậy?
Hắc Thánh Tử đột nhiên chú ý đến phần cuối thanh trúc thương dường như được khảm một vật phát sáng.
Đó là…mảnh gương thủy tinh.
Sau nháy mắt, Lý Ngang đột nhiên vượt qua khoảng cách vài trăm mét, xuất hiện trước mặt con rối nơi Hắc Thánh Tử đang ký túc.
[Tên: Ma Kính Thâm Uyên]
[Loại hình: Đạo cụ ma pháp]
[Phẩm chất: Hoàn mỹ]
[Hiệu ứng đặc biệt 3: Kính giới xuyên qua (Chủ động kích hoạt, người dùng có thể chạm vào khung kính và dịch chuyển ngẫu nhiên đến một mặt kính khác trong phạm vi bán kính 1000 mét)]
Từ trước tới nay Ma Kính Thâm Uyên vẫn luôn được sử dụng như một vật phẩm hậu cần phụ trợ.
Ở trong cái hành lang mê cung có quy mô khổng lồ, tuần hoàn vô hạn lặp lại này, rốt cuộc có đất dụng võ. Bên trong hành lang khách sạn Cá Heo không có lắp gương, mà chiều dài – rộng – cao của hành lang mê cung đều lớn hơn phạm vi ngàn mét, Lý Ngang sẽ không bị dịch chuyển đến những vị trí khác.
Vì thế mà, trước khi phóng thương, hắn đã khảm mảnh gương vỡ cuối cùng (do thuật luyện kim tạo ra) vào nó, và cây thương đó trở thành điểm dịch chuyển duy nhất được chỉ định.
Bặp.
Bàn tay Lý Ngang, nắm chặt đuôi thương.
Tại khoảng cách chưa đến 10 mét, thần lực tràn ra.
Trúc thương nở hoa, kết quả, mọc ra sợi dây leo, tạo thành một lồng trúc buộc chặt bản thể sương mù của Hắc Thánh Tử.
Lý Ngang lấy thần lực làm kết giới, cắt đứt sự liên hệ giữa Hắc Thánh Tử và các hóa thân của gã.
Cũng cắt đứt sự kết nối giữa gã và mây đen – hơn một nửa năng lượng đều ở trong mây đen, bản thân Hắc Thánh Tử ngược lại trở thành lỗ hổng lớn nhất trong cái sát trận gọi là Thập Tỷ kia.
—— ——
Kết thúc.
Lý Ngang cầm chiếc lồng trúc không ngừng lắc lư nhảy xuống phía dưới, hơi gật đầu với đám người Bạch Hạo Chính.
Vừa rồi nếu không có Bạch Hạo Chính và Vũ Y Tâm Trung phóng thích kỹ năng khống chế, cây trúc thương kia e rằng không thể nào phóng trúng Hắc Thánh Tử.
-Mây tan.
Liễu Vô Đãi thu hồi ánh mắt từ đám mây đen đã tiêu tán, nhìn về Lý Ngang đang cầm lồng trúc, bình tĩnh nói:
-Giải quyết bọn chúng như thế nào đây?
-Tất nhiên là nhổ cỏ tận gốc.
Lý Ngang nhún vai:
-Giết người bị người giết. Hiện tại còn chưa đến 3:30, kéo Hắc Thánh Tử và Danfi đến tầng 13 và tầng 11 chân chính để giải quyết, những người khác về lại các tầng, giảm bớt xao động trong khách sạn, đồng thời thỏa mãn yêu cầu mỗi tầng phải có người ở hoặc người chết để tên đội đấu lạp không xuất hiện nữa. À đúng rồi, cái bình kia của cô đâu?
Liễu Vô Đãi lấy ra cái bình trong suốt vẽ đầy bùa chú, Lý Ngang bước tới, đưa lồng trúc bao lại miệng bình, đổ khói đen Hắc Thánh Tử vào trong rồi đậy lại nắp bình.
Cái bình này không biết được làm bằng chất liệu gì, có thể hoản toàn nhốt vừa sinh vật hình người vào trong.
Làn khói đen kịt dưới đáy chai ngưng kết thành khuôn mặt của Hắc Thánh Tử. Gã thảm đạm dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía đám người bên ngoài, đóng mở khuôn miệng, tạo thành khẩu hình.
Nhìn có vẻ như là đang dọa dẫm, hay cầu xin mọi người gì đó.
-Ha, cuối cùng coi như bắt được,
Lý Ngang thở ra một ngụm khí trọc.
Nhiệm vụ lần này đúng là muốn mạng, thần lực mới cực khổ tích cóp chưa được bao lâu lại một lần nữa thấy đáy. Giờ muốn đầy lại, cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
-. . .
Bạch Hạo Chính xoa xoa bờ vai đau nhức của mình, liếc mắt nhìn quả cầu dây leo to bự bị Vạn Lý Phong Đao kéo đến. Bên trong quả cầu này hẳn là Hồng Y Lão Phụ.
Ngay cả Hồng Y Lão Phụ từng cắn nuốt nhiều người chơi như vậy mà cũng bị Lý Nhật Thăng đánh bại sao…
Xem ra, đánh giá của Cục đối với hắn, có thể vẫn còn quá thấp.
-Hắc Thánh Tử, có thể không dễ giết đâu.
Bạch Hạo Chính vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nói:
-Tổ chức Bị Ngạn cái khác không giỏi, lại không bao giờ thiếu pháp thuật tà độc âm hiểm, Hắc Thánh Tử là Thiếu chủ của bọn chúng. Nếu giết gã, chúng ta có thể sẽ phải chịu lời nguyền Huyết cừu, cho dù trở lại thế giới hiện thực cũng có tỷ lệ nhất định bị khóa vị trí cụ thể, rơi vào vòng truy sát của bọn Bỉ Ngạn.
-Ồ?