Hoặc là đổi thành cái tên càng sửu nhi hơn.
[Lv 17] [Thủ lĩnh đoạt tâm – Ω]
Phía trên quả cầu cây hiện ra một dòng chữ mờ.
Những người chơi có mặt khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn chưa thả vũ khí xuống. Sau khi xác minh danh tính Omega thì còn phải thảo luận phải xử lí vụ này như thế nào nữa.
Omega khác với Hắc Thánh Tử và Danfi, chưa từng hại bất kỳ ai. Vả lại trong đợt chiến đấu vừa rồi, Omega còn thừa cơ khống chế Hồng Y Lão Phụ một chút. Không phân rõ tốt xấu mà cứ giết như vậy thì trông có vẻ không hay cho lắm.
Người là dao thớt, ta là thịt cá, Omega nhìn rõ cục diện trước mặt, thẳng thắn hiển thị toàn bộ thông tin về kỹ năng, trang bị, linh năng của bản thân, để biểu thị chính mình an toàn vô hại. Gã cũng đề nghị Lý Ngang và mọi người sử dụng kỹ năng hạn chế hành động của gã. Đợi đến 3:20, nếu như người đội đấu lạp xuất hiện thì hãy giết gã – để ngừa Omega sống dở chết dở giống như Danfi.
Những người chơi khác đồng ý yêu cầu này.
Lý Ngang giải tỏa quả cầu cây, lộ ra xác thịt nhão của Hồng Y Lão Phụ bên trong, rồi từ trong thi thể đó tìm ra bộ não của Omega, đặt vào bình thủy tinh của Liễu Vô Đãi. Tiếp đó Bạch Hạo Chính ra tay, dùng ống dẫn rút hết linh năng trên người Omega. Rồi mọi người mới đi thang máy xuống tầng một, sau đó đứng đợi trong trục thang máy ở các độ cao khác nhau, tương ứng với các tầng của từng người. Mãi cho đến 3:29, mọi người mới bước ra khỏi thang máy ( Bình thủy tinh đựng Omega thì được đặt ở hành lang lầu một)
Có lẽ đêm thứ năm Omega đã chết rồi.
Có lẽ nhờ [Phệ Giả Chuyển Sinh], Omega với thể xác của Lão Phụ và các mảnh vụn linh hồn được khách sạn coi rằng là sinh mệnh hoàn chỉnh.
Nói tóm lại là tên đội đấu lạp chưa từng xuất hiện.
Thời gian còn lại của đêm thứ bảy, mỗi người đều ở trong tầng của họ (Lý Ngang sử dụng Hồng Y Lão Phụ làm tài liệu giúp Omega nắn một cái cơ thể tạm thời bằng các biện pháp phòng ngừa tích hợp sẵn, Omega hứa sẽ chuyển 1500 G-coin cho Lý Ngang sau khi rời khỏi cốt truyện)
Dựa vào khả năng, tự giải quyết các sự kiện dị thường.
Bởi vị các tầng đều có người ở hoặc người chết nên cường độ tấn công của các sự kiện di thường trở lại mức của đêm đầu tiên, trong hành lang cũng không thấy được nhiều dị loại di chuyển.
Sau 3:30 ở đêm cuối cùng, Lý Ngang còn lên lên xuống xuống ghé những tầng khác giúp người chơi giải quyết các sự kiện, hơn nữa còn thuận tiện bẫy giết một con dị loại ở hành lang.
—— ——
Hiện tại là…rạng sáng 7:02 ngày thứ tám.
Bạch Hạo Chính đứng trên hành lang, nhìn đồng hồ phía cuối, thở dài thườn thượt.
Hai phút trước, lời nhắc kết thúc nhiệm vụ của hệ thống vang lên, những người khác chào tạm biệt trong thang máy, rồi đều nhanh chóng rời đi, thoát khỏi tòa khách sạn Cá Heo này. Chỉ còn một mình Bạch Hạo Chính ở lại đây.
Anh đi đến trước cửa phòng 0912 đã từng hẹn với Joto Yukari.
Răng rắc.
Vặn chốt cửa.
Bây giờ còn chưa đến thời gian 7:07 kết thúc giờ giới nghiêm.
Khi anh đẩy ra cửa, một tờ giấy ghi chú bay xuống.
Mặt trên viết [mời đi ngủ].
Anh khóa cửa, làm theo hướng dẫn, nằm xuống ngủ.
Cảnh tượng trước mắt dần dần xoay tròn, anh lại đi đến chiếc cầu vòm bằng đá.
Anh muốn đi làm một việc.
Cứu lấy một người con gái đáng được cứu rỗi
-Bạch tiên sinh.
Tiếng kêu gọi ấm áp vang lên từ đằng sau, Bạch Hạo Chính xoay người lại, nhìn về cô gái mặc kimono, hắn gật đầu:
-Tôi đến ngay.
Hắn ngăn lời chào dự định của đối phương lại, hắn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên.
Lòng bàn tay bên trái có một viên thuốc con nhộng màu xanh.
Lòng bàn tay bên phải có một viên thuốc con nhộng màu đỏ.
-Lần này là cơ hội cuối cùng.
Bạch Hạo Chính biểu cảm nghiêm túc, nói với tông giọng trầm:
-Cô uống viên thuốc màu xanh thì sẽ rơi vào giấc mơ.
-Trong giấc mơ cô sẽ quên hết tất cả các ký ức trước đó và bắt đầu lại từ đầu.
-Với một thân phận tầm thường sống trong một thế giới bình yên không có hiện tượng dị thường.
-Sinh ra, đi học, yêu đương, kết hôn, sinh con, già đi.
-Cô trong giấc mơ sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc.
-Có lẽ cô sẽ không giàu có phú quý, nhưng cô nhất định sẽ bình an vui vẻ.
-Cuối cùng cô sẽ qua đời trong sự vay quanh của những người thân yêu của cô một cách thanh thản, không hối tiếc điều gì -- nhưng trong thế giới này, ý thức của cô cũng sẽ tan biến không cảm thấy đau đớn.
-Không cần phải mang trên vai những gánh nặng.
-Không cần phải chịu những cái chết vòng lặp vô hạn.
-Linh hồn của cô không có sự nhận thức, cô sẽ tiếp tục hoàn thành các trách nhiệm canh gác và bảo vệ mọi thứ trong thế giới thực.
Như câu nói của Bạch Hạo Chính, trên viên thuốc màu xanh hiện ra chữ [sống mơ mơ màng màng].
Uống viên thuốc màu đỏ này vô.
Bạch Hạo Chính nói:
-Tôi sẽ dẫn linh hồn của cô trở về với cơ thể ở thế giới thực của cô.
-Và cứu cô ra khỏi máy móc, làm rõ việc rốt cuộc máy móc đã xảy ra chuyện gì.
-Nhiệm vụ kịch bản đã kết thúc, và hệ thống cũng đã mở khoá giới hạn của tôi.
-Tôi sẽ tham vấn với bộ phận kiểm soát của thế giới đó về sự kiện dị thường, tìm cách để cô có thể thoát khỏi trách nhiệm vô hạn này --
-Trên người tôi có một vài đạo cụ, nó có thể giúp cô ở lại nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ trong thế giới kịch bản.
-Ba tiếng là quá đủ rồi.
-Nhưng mà sau khi uống viên thuốc màu đỏ.
-Linh hồn của cô và tôi sẽ bị chối buộc vào nhau, cô sẽ rời khỏi thế giới này, cùng tôi đi vào trò chơi trận chiến chết chóc.