Phù Thủy vừa thầm nghĩ, vừa loại trừ từng cái tên trong đầu.
Cách đây một ngày cô đã chú ý tới tin tức về món đồ này, trong lòng còn kích động rất lâu, cảm thấy mình có thể nhặt được món hời trong lỗ hổng, phát huy ra công dụng chân chính của món đồ này.
Mặc dù Phù Thủy là một phần của liên hiệp bí mật Syndicate, hàng tháng có thể nhận được rất nhiều trợ cấp.
Nhưng hệ thống sức mạnh mà cô ấy tu luyện lại rất đặc biệt.
Khi tu hành sẽ không có bất kỳ trở ngại ngăn cách nào, cũng sẽ không có tác dụng phụ nguy hiểm trong quá trình thăng cấp.
Nhưng có điều sẽ phải tiêu thụ một số lượng lớn tài liệu siêu phàm mỗi ngày.
Thật sự là đốt tiền quá nhiều.
Tiền phụ cấp ở trong ví còn chưa kịp nóng, đã bay sạch sành sanh.
Vì để duy trì tài chính.
Nên Phù Thủy đã mở một nhà vạn sự phòng ở Đông Nam Á cùng người đồng bạn Miêu Miêu, tân tân khổ khổ làm những công việc lặt vặt để kiếm chút tiền.
Vẫn chưa đủ.
Còn bị ép đến mức phải đến bảy tổ chức tài chính ở quảng trường để xin bảy tấm thẻ, mỗi tháng đều tiêu quá mức quy định.
Đến cuối tháng phải đi xoay nơi này đắp nơi khác.
Suýt nữa đã phải chạy tới chỗ Liên Minh siêu nhiên toàn cầu, tự mình đi tố cáo chính mình, dùng bản thân để đổi lấy số tiền treo thưởng mình của Liên Minh siêu nhiên toàn cầu.
Vì món đồ [bùn figure Tà Thần] này, cô đã phải liều sống liều chết để gom đủ 6000 Gcoin.
Lại còn nói tốt nói xấu lừa đầu Miêu Miêu đến quảng trường trò chơi.
Cầu xin đầu Miêu Miêu đến lúc đó cho cô ấy mượn vài ngàn Gcoin để tham gia đấu thầu (những sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội của Syndicate đều bị cô dùng đủ loại lý do hố mấy lần, dù cho có nói gì đi nữa cũng sẽ không cho cô ấy vay tiền để đầu tư thương nghiệp)
Không ngờ mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt ...
Sắc mặt Phù Thủy không thay đổi, tay trái vụng trộm đút vào túi, sờ lên thẻ ngân hàng trong túi.
Bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, mua không được bùn figure cũng là một chuyện tốt.
Nếu như thật sự mua được nó, thẻ ngân hàng đến cuối tháng có thể sẽ không trả nổi ...
Đến lúc đó, chỉ có thể mặc lên mình bộ quần áo Cosplay, đóng giả thành một tên người chơi biến thái, đi cướp đoạt bang hội siêu việt giả của Vương quốc Anh giống như trước kia.
Ừm ... Tần suất ăn cướp bang phái gần đây có vẻ hơi cao một chút? Rau hẹ còn phải tưới chút nước xới chút đất cho tơi xốp nữa mà ...
Đầu Miêu Miêu ngồi xổm trên bàn chuyên tâm ăn cá khô, đang ăn ăn thì lại phát hiện số cá khô còn lại ở trên đĩa đã mất sạch.
Nó vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Thủy đang dùng vẻ mặt nghiêm túc cầm một cái túi ni lông đổ đầy thức ăn, trong đó còn bao gồm cả cá khô mà Miêu Miêu đang ăn.
-Này, này, ngươi làm gì vậy? Ta còn đang ăn mà!
Đầu Miêu Miêu giương nanh múa vuốt nói.
-Những thứ này mèo ăn quá nhiều sẽ có hại cho cơ thể.
Phù Thủy tiếp tục dùng vẻ mặt nghiêm túc gói đồ ăn, như hận không thể đem luôn toàn bộ bàn ghế trong phòng này đi
-Ta là muốn tốt cho ngươi.
-Cô!
Con mèo trắng xám hét lên một tiếng, thở hổn hển nói:
-Cô đã nói sẽ mời ta vừa ăn tiệc, vừa đấu giá hàng hóa mà!
-Có sao?
Phù Thủy khẽ cau mày, vỗ vào lòng bàn tay.
-Nhưng không phải là không lấy được hay sao.
-Hơn nữa những thức ăn này là do đầu bếp làm cho người ta, không hợp khẩu vị của mèo.
-Trở lại ta sẽ mua cho ngươi một số thức ăn cao cấp dành cho mèo.
-Còn về tiền bữa ăn này.
-Tỷ muội thân thiết phải tính toán rõ ràng, là chúng ta nha.
-Cút! ! !
? 彡 ☆)) д ′)
Cướp được.
Lý Ngang nhìn túi đồ màu trắng xám đột nhiên xuất hiện ở cột ba lô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tiếp tục giả vờ bình tĩnh xem hàng hóa trên kệ, qua một lúc sau mới chọn đăng xuất khỏi quảng trường trò chơi, quay trở lại thế giới thực.
Không có ai trong phòng, xem ra Sài Sài vẫn còn chờ ở trong rương chăn nuôi.
Lý Ngang dịch chuyển vào trong rương chăn nuôi, gọi Sài Sài đang cắm đầu sửa chữa ở trong công xưởng luyện kim.
-Cái này là cái gì?
Sài Sài tò mò liếc nhìn vật thể có hình dáng giống khối cao su dẻo màu xám, to như bánh xe nằm trên mặt đất, muốn dùng ngón trỏ chọc vào, nhưng lại bị Lý Ngang gạt đi.
-Đây là [bùn figure Tà Thần], dùng để nặn mô hình.
Lý Ngang giải thích:
-Chỉ cần rót thần lực vào, nó sẽ có thể thay đổi hình dạng.
-Ồ?
Hai mắt của Sài Sài sáng lên.
-Sau khi nặn nó sẽ biến thành một mô hình sống có trí tuệ có ý thức sao?
-Một khối đất cao su dẻo lớn như vậy, chúng ta có thể nặn ra Sonico, Yukinoshita Yukino, Kasumigaoka Utaha nha?
-Không phải dùng như vậy được chưa?
Mí mắt Lý Ngang giật giật.
-Hơn nữa nặn những thứ này làm gì?
-Không hiểu sao.
Sài Sài cười lạnh một tiếng, thâm trầm nói:
-Đầu năm nay các tác phẩm văn nghệ nếu không thêm vào những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, dễ thương duyên dáng một chút.
-Thì sẽ không được chào đón!
-Thế đạo này quả thật là thiên hạ xuống dốc, lòng người không dài nha!
Sài đại tiểu thư lắc đầu thở dài, rất có cảm giác cả thế gian đều say chỉ còn mình ta tỉnh.
Phối hợp với chiếc áo len ngư phu hở cổ chữ V, bên trong là chiếc áo sơ mi cổ đứng kiểu Trung Quốc, khiến cho Lý Ngang càng nhìn có một loại cảm giác Lỗ Tấn deja vu.
Lý Ngang há hốc mồm, muốn nói lại thôi:
-Quần áo này của cô...
-À.
Sài đại tiểu thư cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, rồi giơ lên “Thánh Sài khải kỳ lục bản thảo đã chỉnh lý lần 2", ra vẻ thâm trầm nói:
-Tôi nghĩ khi sáng tác một điển tịch.