Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1136 - Chương 1137: Nhật Ký

Chương 1137: Nhật ký Chương 1137: Nhật ký

Ngoài chuyện đó ra, những não trùng cầu nguyện ở gần tượng thần cũng có thể thường xuyên gửi tin tức cho Lý Ngang.

Báo cáo định kỳ về nhật ký của sào trùng.

Sau khi sắp đặt xong xuôi mọi thứ, Lý Ngang gật đầu, triệu hoán Leviathan nửa người nửa cá đến ngồi vào trong đó.

Phần đuôi cánh quạt của Leviathan chuyển động từ từ, dần dần tăng tốc.

Tạo ra một dòng nước mạnh mẽ, thôi động con quái vật khổng lồ phi nước đại về hướng thành phố Ân.

—— ——

A, ngày thứ hai Lý Ngang không ở nhà, nhớ hắn.

Sài Sài mặc một bộ đồ ngủ màu hồng duỗi lưng một cái, rồi lê đôi dép thỏ bông, lạch cạch lạch cạch đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Mặc dù Thanh Nga Giáp có chức năng chữa bệnh, nhưng nó chỉ giới hạn ở những vết thương của bản thân con rối.

Còn bên ngoài con rối vẫn sẽ bị tích tụ bụi, cần được lau dọn thường xuyên.

Đối với thân thể của mình, thì Sài Sài vẫn rất là coi trọng.

Dùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội đều phải là đồ tốt nhất, lâu lâu cách một thời gian lại còn phải đánh cái sáp, làm cái phủ bóng gì gì đó.

Có đôi khi Sài đại tiểu thư còn muốn treo Thanh Nga Giáp lên trên ban công để đón nắng, hấp thụ ánh nắng để bổ sung canxi.

Đáng tiếc nơi Lý Ngang sống lại là khu dân cư nhỏ.

Nếu treo Thanh Nga Giáp lên rất có thể sẽ tạo ra một số truyền thuyết đô thị không tốt.

Nên đành phải từ bỏ.

-Phì.

Sài Sài nhổ nước súc miệng ra, soi gương cẩn thận xem có cặn thức ăn dính trong kẽ răng hay không.

Sau khi xác nhận không có thứ gì, mới gật gật đầu hài lòng.

Rồi phóng bàn chải đánh răng giống như bóng rổ, chính xác cắm vào cốc súc miệng.

Lý Ngang tranh thủ cuối tuần đi nước ngoài đặt sào trùng, bây giờ vẫn còn chưa quay về.

Rương chăn nuôi thú cưng tự động cũng bị lấy đi, khiến cho thánh sài lại trở về trạng thái ăn không ngồi rồi.

Cả ngày ăn no rồi nằm chờ chết, thật tốt.

Sài đại tiểu thư thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đứng dậy chống chân xuống đất, cả thân thể xoay tròn 180 độ giữa không trung, nặng nề dùng lưng đập ầm ầm vào chuồng chó lớn bằng xốp.

Ầm!

Cô thư thư phục phục điều chỉnh tư thế nằm của mình một chút.

Cocacola đá bên cạnh tay đang sủi lên bọt khí.

Ti vi thì đang phát chương trình tài năng tạp kỹ.

Máy tính bảng thì đang phát một bộ phim hoạt hình theo mùa siêu rõ nét, còn ba cái điện thoại thì đang mở ba cái trò chơi di động khác nhau đang để chế độ treo máy thực hiện nhiệm vụ.

Quả nhiên, cuối tuần thì nên trải qua như thế này.

Trong lòng Sài Sài chợt có một chút lo lắng về Lý Ngang, ở Thái Bình Dương không có tín hiệu gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra với hắn và tổ trùng hay không.

Nhưng những lo lắng này rất nhanh đã tan biến trong cảm giác thỏa mãn ngọt ngào do Cocacola lạnh mang lại.

Quên đi, cứ trông nhà cho thật kỹ, bất luận là tình huống gì thì cũng không nên thêm phiền phức cho Lý Ngang ...

Rì rì ——

Cái điện thoại di động đang đặt trên ghế sofa đột nhiên rung lên.

Trên màn hình sáng lên một thông báo QQ.

-Ở nhà sao?

Người gửi là Vương Tùng San.

-A?

Sài Sài ngẩn ra, Lý Ngang vì đích thân đưa bầy trùng ra nước ngoài, nên không thể mang theo điện thoại di động, nếu không sẽ bị chú ý vì tín hiệu bất thường, đây chính là lý do vì sao hắn lại để điện thoại di động ở nhà cho Sài Sài bảo quản.

Dù sao thì hắn cũng không có nhiều bạn, trong danh bạ ngoại trừ số điện thoại của chủ nhà, Vương Tùng San, chủ nhiệm lớp và đám người điện thoại bên ngoài ra thì còn lại đều trống rỗng.

Cũng không có người nào sẽ liên lạc với hắn - ngoại trừ tổng đài chăm sóc khách hàng thường định kỳ mời chào gói data.

Lý Ngang nói cái gì tới?

Sài Sài đầu óc đờ đẫn nhớ lại lời giao phó của chủ nhà: trông nhà thật kỹ, khi có người tới thì mặc vào con rối hình Lý Ngang tùy tiện ứng phó một chút, nếu có người gửi tin tức thì cứ giả vờ không thấy, chờ hắn về rồi tính...

Nhưng mà hình như hắn không nói Vương Tùng San gửi tin nhắn thì làm sao bây giờ?

-Đang ở?

-Đang ở?

-Đang ở?

-Đang ở?

Điện thoại không ngừng rung lên, giao diện điện thoại liên tục hiện lên tin nhắn QQ.

Sài Sài chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu, cô chần chừ một lát rồi cầm điện thoại lên, bấm số mở khóa.

Nên trả lời cô ấy như thế nào đây?

【Nữ nhân, em đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi sao? Thật thú vị.】

Sài Sài suy nghĩ một hồi, rồi lập tức bác bỏ.

Lý Ngang và Vương Tùng San đã quá quen thuộc, không cần phải nói như vậy, hơn nữa nếu như đối phương cứ tiếp tục hỏi thì làm sao bây giờ?

Càng nói càng sai, càng nói càng dễ lộ khuyết điểm.

[Tôi đi ị, có việc gì chờ chút rồi nói.]

Không, cái này cũng không được.

Đi ị thì làm sao lại không thể trả lời tin nhắn?

Chẳng lẽ phải thiết lập thêm một căn bệnh trĩ cho Lý Ngang sao?

Nói như vậy sau khi hắn trở về chắc chắn sẽ bị phạt trong vòng ba ngày không được tiếp xúc với điện thoại mất ...

【Tại hạ đang ở đây, đại tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó, ta sẽ dốc hết sức để hoàn thành.】

Không được, cái này thì quá chân chó rồi, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập nhân vật của Lý Ngang, còn không bằng tin nhắn thứ nhất nữa.

【Không phải chính chủ, vui lòng đừng liên hệ.】

Người bình thường ai lại có thể chạm vào điện thoại của Lý Ngang?

Hắn thậm chí ngay cả bộ dụng cụ sửa chữa điện thoại di động còn có mấy cái ở nhà.

Sài Sài đau đầu vuốt vuốt mi tâm, càng nghĩ, càng thấy nên hỏi Lý Ngang trước thì tốt hơn.

Tính toán thời gian, bây giờ chắc hắn cũng nên quay về gần bờ biển rồi.

Chẳng lẽ là bị việc gì làm trì hoãn?

Sài đại tiểu thư từ trong ổ chó ngồi dậy, đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nín thở ngưng thần, rồi thầm niệm trong lòng.

【Huyết nhục và đầm lầy chi chủ từ bi, chủ nhân của sủng vật chuyên nghiệp, Chuyên gia điều chỉnh, một trong thập đại thanh niên kiệt của thành phố n, người đoạt giải học bổng thực nghiệm trung học hàng năm của thành phố n, chủ cửa hàng lò luyện Vô Cẩu, ngài Thánh nữ thành kính cầu nguyện với ngươi, hy vọng sớm nhận được gợi ý】

Sài đại tiểu thư ròng rã lặp đi lặp lại câu này ba lần ở trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment