Keng Keng Keng…
Tiếng va chạm của những dụng cụ sắc nhọn đan xen giữa vàng và sắt liên tục vang lên từ đấu trường, người chơi kém tinh mắt một chút thậm chí còn không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trên đầu trường, họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người mờ ảo đang di chuyển xung quanh, liên tục khuấy động bụi đá.
[Đánh!]
[Đòn chí mạng!]
[Đánh!]
Những dòng chữ liên tục xuất hiện trên không trung, nhưng ngay cả những thành viên của hiệp hội Thủ Vọng Giả đứng dưới đấu trường, sử dụng máy quay chậm đặc biệt để ghi hình lại cũng không biết là ai đánh ai.
Lý Ngang quét mắt nhìn, nhàn nhạt nói:
-Umberlee đánh sáu lần được tám điểm. Long Tướng Báo Biến chỉ đánh ba lần, sắp thua rồi.
-Hả?
Con La khẽ cau mày, vừa muốn lên tiếng hỏi thì đã thấy hai người trên chiến đài đã tách ra.
Nữ hải tặc Umberlee nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, bộ quần áo lộng lẫy theo phong cách baroque của cô có một vài vết xước, mái tóc gợn sóng màu đỏ của cô ấy đã bị mất một phần.
-…
Tay phải cầm chắc chuôi đao, trên đầu đao còn dính một vài viên đá, cô đưa tay trái lên, những ngón tay trắng nõn và mảnh mai nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên khuôn mặt xinh đẹp, sau đó đưa tay vào miệng, nhắm mắt lại, từ từ nếm thử như nếm loại rượu vang đỏ.
-Máu của cậu.
Umberlee mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười bệnh hoạn phóng đãng:
-Không tệ.
-…
Ở bên kia đấu trường, một người nửa rồng đen như mực thần hình gầy gò chậm rãi đứng lên.
Cơ thể hắn bị bao phủ bởi những vết thương nông sâu, máu đỏ không ngừng chảy ra, từ tay chân nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng máu mơ hồ giống như bóng đen.
Vết thương được khâu lại cũng đã nứt ra, có thể nhìn thấy xương nhợt nhạt bên trong.
Nhìn vô cùng thê thảm.
Trên khán đài hướng sáu giờ, Hình Hà Sầu vô thức nắm chặt tay, hắn có dự đoán rằng Long Tướng Báo Biến có thể không phải là đối thủ của đối phương, nhưng hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.
-Đừng lo lắng.
Tuân Tử An ở bên cạnh bình tĩnh nói:
-Còn chưa thua.
Như để đáp lại lời nói của Tuân Tử An, Ảnh Long nửa người nửa rồng đang không ngừng chảy máu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh tanh nhìn nữ hải tặc.
Hắn có thể cảm nhận được nọc độc trên lưỡi kiếm đang làm tê liệt cơ bắp, ăn mòn lý trí và rút cạn khí lực của bản thân.
Chỉ sợ không bao lâu nữa, hắn sẽ vì vết thương rách ra chảy máu mà bị hệ thống đánh giá là bị thương một lần nữa.
Đối thủ đứng yên bất động, có lẽ là đang chờ hắn ngã xuống, một đao còn lại chờ hắn hồi quang phản chiếu tung ra đòn chí mạng.
Giá trị linh lực, còn lại 400...
Vẫn đủ dùng.
Long Tướng Báo Biến phớt lờ cơn đau dữ dội từ phổi truyền đến, hít một hơi thật sâu, lồng ngực gầy gò dựng thẳng.
Sau khi biến thành nửa rồng, bàn tay trở thành bốn ngón nâng lên áp sát vào nhau, như thể đang nâng một vật gì đó.
Một đám mây mù mờ ảo cuộn xoáy nhanh chóng trong lòng bàn tay hắn.
Cái bóng.
Bóng của tất cả các vật thể trên đấu trường, bao gồm cả bóng của Umberlee, đều được tách ra khỏi vật chủ của chúng.
Như dòng chảy ánh sáng trượt tới Ảnh Long nửa là người, chảy vào lòng bàn tay hắn
-Hử?
Vương Hổ ở trên khán đài híp mắt lại:
-Chiêu này...
-Không hay rồi!
Lư Ngư đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong vô thức đứng bật dậy.
Umberlee trên võ đài cũng cảm thấy điều gì đó bất thường, sắc mặt co rút lại, thanh đao Sứ Giả Thủy Triều trong tay vung ra hất một viên đá dưới đất lên, từ dưới lên trên, chém một nhát, gây sát thương cái bóng phía trước.
Cùng lúc đó, một cái bóng của con tàu khổng lồ xuất hiện ngay sau lưng cô.
Đó là một chiếc thuyền buồm khó có thể diễn tả bằng lời,
Sống thuyền* không phải được làm từ một tấm gỗ khổng lồ, mà là phần thân trên của một người khổng lồ - đầu lâu của bộ xương được nâng lên cao làm mũi tàu, hai cánh tay khổng lồ gập lại về phía sau để làm thân tàu.
*Sống thuyền: là một phần cơ bản của lòng thuyền giúp trong việc củng cố khung thuyền cùng tác động đến thủy động lực của con thuyền.
Con tàu có sáu cánh buồm, là màng cánh của một sinh vật bay nào đó.
Toàn bộ thuyền buồm có thể được chia thành bốn tầng, tất cả đều do gỗ, bánh răng gỉ, thanh nối, pít- tông, trục khuỷu và xương sinh vật tạo thành. So với một con tàu đã chết, nó giống một sinh vật sống hơn.
Giữa các lớp buồm có số lượng lớn các thùng pháo, được bố trí dày đặc, ẩn hiện sau các hố bắn, không chỉ có pháo nòng trơn nguyên bản, mà còn có súng cối tiên tiến, thậm chí cả súng tăng của xe tăng hiện đại và cả súng ống cuộn điện từ tương lai gần.
Mà thuyền viên điều khiển số pháo này cũng vô cùng kỳ lạ, từ nửa người nửa thú, mặc bộ giáp sắt, đến thân hình cao mảnh mai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Từ súng hỏa mai thô sơ của những tên cướp biển bình thường, đến những pháp sư hút hồn trong bộ áo choàng lộng lẫy bay lơ lửng trong không trung.
Điểm chung duy nhất chính là biểu cảm của những “thuyền viên” này.
Cuồng nhiệt, phấn khích và khát máu.
Cũng giống như chủ nhân đã triệu hồi bọn chúng.