Còn chủ đề của Lý Ngang lại là “Sống trong lò phản ứng nhanh làm mát bằng Natri???
Vương Tùng San đọc đi đọc lại tiêu đề bài văn mấy lần, xác định được mắt của bản thân không có vấn đề gì, mới hít sâu một hơi, nhìn vào nội dung của bài văn.
“Vật lý hiện đại dựa trên câu nói của Max Planck*, “Bức xạ vật chất hoặc năng lượng hấp thụ mỗi lần lấy một bội số nguyên của năng lượng nhỏ nhất.”, Khởi nguồn của huyền học và toán học đã mất đi ý nghĩa. Nhưng đối diện với bầu trời bao la rộng lớn, bầu trời đầy rực rỡ và huy hoàng của Oppenheimer, giống như thánh linh phô diễn uy quyền, chỉ có một nghìn mặt trời có thể khiến cho cuộc đời đua nhau phát sáng.
*Max Karl Ernst Ludwig Planck: là một nhà vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử và do đó là một trong những nhà vật lý quan trọng nhất của thế kỷ 20. Ông đạt giải Nobel vật lý năm 1918.
*Robert Oppenheimer: một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ, giáo sư Đại học California tại Berkeley.
Vương Tùng San chớp chớp mắt. Bài văn này chứa đầy những từ ngữ gây tê răng, chẳng hạn như “Điểm mấu chốt”, “Phất mĩ”, “Phú mĩ”, “Ngọc trì” và “Hãnh trực”, ở giữ còn xen kẽ với Hendrik Antoon Lorentz, Paul Ehrenfest, Peter Debye những cái tên và những câu trích dẫn nổi tiếng,
Cuối cùng, lấy câu “Đây là kiểu mẫu kỳ vọng lý tưởng do Oppenheimer cung cấp. Sống trong lò phản ứng phân hạch hạt nhân neutron nhanh làm mát bằng natri và luôn yêu trái đất vươn lên bầu trời” để kết bài.
Vương Tùng San mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nói:
-Bài văn của cậu rốt cuộc là muốn thể hiện ý nghĩa trọng tâm gì thế?
Lý Ngang mỉm cười:
-Chủ đề của bài văn đương nhiên là những suy nghĩ tư tưởng về mục tiêu của cuộc sống rồi. Trong xã hội hiện đại, năng lượng nguyên tử là một nguồn năng lượng mới sạch, an toàn và hiệu quả, nhưng mọi người lại thường phản đối ngày càng nhiều nhà máy điện hạt nhân vì sợ cái này sợ cái nọ. Là một thanh niên xuất sắc có đạo đức, có dưỡng dục và kiến thức, tớ thấy mình nên cống hiến hết mình cho vật lý hạt nhân và tỏa sáng trong các dự án kỹ thuật hạt nhân. Nếu không thể xua tan nỗi lo của mọi người, tớ sẽ tự mình sống trong lò phản ứng phân hạch hạt nhân, dẫn đầu và làm tốt công việc sản xuất an toàn.
-Cái này.
Vương Tùng San khô khốc nói:
-Cậu, cậu đúng là thành thật.
-Đương nhiên rồi, tớ trước giờ chỉ nói sự thật.
Lý Ngang cười lạnh, cầm lấy tờ giấy kiểm tra của mình từ tay Vương Tùng San, tự nhủ:
-Mặc dù thầy giáo cho rằng lần này tớ cố tình khoe tài, cố ý thay thế nội dung đơn giản và dễ hiểu bằng những từ ngữ xa lạ khó hiểu, cảm thấy rằng tớ sống trong một lò phản ứng phân hạch hạt nhân vì muốn nổ lên tận trời, trở thành phi hành gia mà ông bà tớ thích. Cho tớ điểm thấp, nhưng nếu thay thế phần vật lý hạt nhân bằng văn học, có lẽ ông ấy sẽ có thể hiểu được, bài văn này sẽ trở thành một bài văn đẹp hiếm có trăm năm mới thấy một lần. Nếu không phải chốc nữa thầy giáo sẽ giảng lại bài kiểm tra, thì tớ đã cắt bài viết của mình ra dán lên tường nhà, bài văn đạt điểm tuyệt đối của kỳ thi tuyển sinh đại học “Mật mã tài phú”.
-Tớ tin rồi.
Vương Tùng San lè lưỡi, không thèm để ý đến lời nói linh tinh của Lý Ngang, căn bệnh cũ của Trung Nhị nữa, lần trước lúc khám sức khỏe và tiêm, hắn còn hát bài “Unravel”, cười tà mị hỏi cô y tá:
-Cô có thể cảm nhận được nỗi đau của tôi không? Cô cảm thấy Kaneki Ken* và Uchiha Obito* ai đau khổ hơn?
*Obito Uchiha: còn được biết đến với bí danh Tobi, là một nhân vật trong manga Naruto của Masashi Kishimoto
Kết quả là bị nữ y tá với vẻ mặt chết lặng hung hăng hút một ống máu, thành thật ngồi xổm ở bên ngoài phòng y tế, dùng bông gòn bịt vào vết thương.
Thật ra, lần đó không phải là Lý Ngang tự nhiên phát bệnh muốn trêu chọc cô y tá, mà là để đối phó với việc khám sức khỏe, hắn không muốn để Cục Đặc Sự phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Cố ý sử dụng một chương trình quản thúc đặc biệt để biến cơ thể của hắn thành một người bình thường, quá trình ấy thực sự vô cùng đau đớn. Mà nói đến phòng y tế, trong nhiệm vụ kịch bản của Dolphin Hotel lần trước, Lý Ngang đã luôn sử dụng kỹ năng xưng hào [Kẻ đào bí mật] để biết được bí mật của những người chơi khác.
Hắn gần như biết được danh tính thực sự của Dịch Y ở thế giới thực, chính là bác sĩ của trường trung học thực nghiệm, là giáo viên Thương Tu mà hắn quen từ trước.
Vốn dĩ Lý Ngang và thầy giáo Thương Tu có quan hệ không tệ (hắn cho là như vậy), nhưng mà sau khi biết được Thương Tu có gia nhập Liên minh Các nhà khoa học quỷ, hắn không còn có thể yên tâm để Thương Tu tiếp tục ở lại trong trung học thực nghiệm nữa.
Vì nếu như phát sinh ra chuyện dị thường nào, hay làm các bạn học khác bị thương đặc biệt là Vương Tùng San, vậy thì không hay rồi.
Lý Ngang đương nhiên sẽ không lẻn vào nhà thầy giáo Thương Tu để làm loạn, việc này không nhân đạo chút nào.
Thay vào đó, hắn nặc danh gọi điện thoại đến Cục Đặc Sự, báo cáo thầy giáo Thương Tu là người chơi, “giúp” Dịch Y chính ngôn thuận gia nhập Cục Đặc Sự.
Liên Minh Các nhà khoa học quỷ, không tốt.
Cục Đặc Sự, tốt!