Làm một người chơi Cô Lang độc lai độc vãng, Lý Ngang bảo đảm tấn cấp lại ẩn giấu thực lực đương nhiên nhận được lời mời nhiệt liệt hơn so với trước kia.
Hình Hà Sầu đích thân đến nhà, hỏi thăm Lý Ngang có muốn nhận lời mời chào của cục Đặc Sự hay không, cũng bị Lý Ngang nhã nhặn từ chối.
Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, hắn đến đẳng cấp này, các thế lực lớn có thể lấy ra thẻ đánh bạc giá trị tương đương cũng không nhiều, cho dù có, cũng cần Lý Ngang đánh đổi khá nhiều.
Hắn đối với cánh cửa thế nhưng vô cùng tò mò, không có khả năng chuyển nhượng ra ngoài.
Mà bên trong danh sách năm trăm người, có một số cái tên Lý Ngang quen thuộc.
Vũ Y Tâm Trung, Ω, Thợ Đá, Nữ Vu. . .
Ở cuối danh sách, còn có thể nhìn thấy tên tổ đội bốn người thấy kim qua thiết mã, đoán chừng bọn họ sắp được tổ chức Kình Ca ủng hộ to lớn.
Liễu Vô Đãi cũng lọt vào vòng trong, trang bị của cô xa hoa vô cùng, với lại có vẻ như đã âm thầm thỏa thuận gì đó với Con La, sau đó chi viện một số đạo cụ cho cô.
Sau khi danh sách mới vừa ra lò một giờ, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên, công bố 24 tiếng sau tổ chức giai đoạn thi đấu tiếp theo lịch thi đấu đã thiết lập.
Năm trăm người chơi sẽ trong vòng mười ngày này, ghép cặp đối thủ ngẫu nhiên, mỗi người thi đấu vòng mười trận, cuối cùng căn cứ theo số lượng trận thắng, biểu hiện cá nhân có liên quan tới thắng thua, sàng lọc chọn ra ba trăm người chơi lọt vào vòng tiếp theo.
Mà sân thi đấu, thì chính là mảnh đất Sky Arena mới mở tên là Kính Vực Hành Lang.
Kính Vực Hành Lang sẽ tự động tạo ra diện tích, nguyên tố khác nhau phong bế sân thi, có thể là văn phòng đô thị hiện đại, cũng có thể là cổ mộ tràn đầy cơ quan cạm bẫy. Người chơi dự thi trong thời gian quy định phải cố gắng hết sực tạo ra nhiều thương tích cho đối thủ nhất, thống nhất với quy tắc thi đấu vòng một.
". . ."
Trên ghế sa lon ở phòng khách, Lý Ngang nhìn quy tắc vòng thi đấu thứ hai trôi lơ lửng trong tầm mắt, cau mày, sắc mặt cứng đờ.
Giống với lần trước trong lúc vô tình hắn phát hiện Sài Sài lên trang web ghi chép.
"Sao vậy?"
Sài đại tiểu thư từ giữa không trung thả người xuống, nhỏ thầm nghĩ: "Quy tắc nói thế nào."
Lý Ngang hít sâu một hơi, nói trọng điểm quy tắc ra, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói: "Vòng thi đấu thứ hai Kính Vực Hành Lang, thực ra bản chất không khác gì so với vòng thi đấu đầu tiên cả. Năm trăm còn ba trăm, tôi có lòng tin bản thân sẽ lọt vào vòng trong."
Sài đại tiểu thư nháy mắt, khó hiểu nói: "Vậy anh còn lo cái gì?"
Lý Ngang có chút bất đắc dĩ gãi đầu một cái, buông tay nói: "Thời gian tranh tài. Dựa theo quy tắc, người chơi mỗi 24 tiếng đều sẽ nhận được thông báo bắt đầu thi đấu, thời gian tranh tài ngẫu nhiên, với lại trong quá trình đấu tốc độ thời gian trôi qua đồng nhất với tốc độ thời gian ở hiện tại. Tôi không thể đi học giống như bình thường, cũng không có khả năng nghỉ một lèo mười hai ngày được, như vậy nhất định sẽ bị cục Đặc Sự phát hiện."
Sài Sài sửng sốt một chút, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"À. . ."
Lý Ngang hai mắt nheo lại, trầm ngâm một tiếng, chậm rãi chuyển động ánh mắt, ngây thơ vô tri đối diện với Sài Sài, "A Sài à, . . . Cô có hứng thú làm học sinh cấp ba không?"
Sài Sài sửng sốt vài một lát, khuôn mặt ngốc manh mà hỏi: "Cái gì?"
"Bộ phim Trốn Học Uy Long kia đã từng xem chưa?"
Lý Ngang nói: "Tôi muốn để cô khoác lên vẻ ngoài của tôi, đóng giả thành tôi, đến trường đi học, kiểm tra cuối kỳ giúp tôi chút đỉnh."
"Hả?"
Sài Sài kinh ngạc bay lên, rồi vội vàng lắc đầu nói: "Không được không được, không phải anh đã nói, trong trường trung học thực nghiệm có người của cục Đặc Sự sao? Xung quanh sân trường còn có rất nhiều camera chức năng giám sát. Một cô hôn dã quỷ như tôi, khoác lên tấm da người, rất dễ bị phát hiện."
"Chuyện này không cần lo lắng."
Lý Ngang nói: "Tôi quan sát mấy camera giám sát kia đã mấy ngày. Hiện tại tôi đã tạo ra túi da, có thể hoàn mỹ tránh thoát khỏi sự giám sát của camera, sẽ không bị phát hiện điều gì khác lạ."
"Nhưng tôi cũng không biết quan hệ chung quanh của anh thế nào."
Sài Sài mở to hai mắt, nói: "Những người khác còn đỡ, dù sao anh cũng không có người bạn nào. Những lão sư giảng bài kia, còn có Vương Tùng San, muốn nói chuyện với anh thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể giả câm, một ngày không mở miệng nói chuyện, lão sư đặt câu hỏi cũng không trả lời được nha?"
"Điều này cô không cần lo lắng."
Lý Ngang gật đầu nói: "Trong mấy ngày này, cô giả bộ như mất ngủ nhiều ngày, lên lớp tan học đều nằm dài trên bàn ngủ. Trước kia lão sư cũng không để ý tới tôi."
"Điều này tôi làm được."
Sài Sài nhẹ gật đầu, vỗ lồng ngực, nói: "Lão sư tìm tôi, tôi lập tức hỏi 'Có chuyện gì?', đơn giản hiệu quả cao. Lão sư giao việc bảo tôi làm, tôi sẽ nói ‘Chỉ có vậy?', biểu đạt công việc rất nhẹ nhàng, hoàn toàn có thể làm được. Lão sư nói hai tôi câu, tôi trả lời ‘Ông đang dạy tôi làm việc?', ngầm thể hiện lời cảm ơn với lão sư, xoa dịu cục diện xấu hổ, duy trì không khí nói chuyện hòa hợp."
". . ."
Lý Ngang chép miệng, "Cô xem đó mà làm là được. Về phần Vương Tùng San. . . Nếu như cô ấy tìm cô nói chuyện, cô dùng lý do kỳ quái nào đó tùy tiện ứng phó, cô ấy sẽ không truy hỏi đến cùng.
Nếu như gặp phải vấn đề gì, cô có thể cầu cứu tôi, chỉ cần không thi đấu, tôi sẽ ở trong nhà hoặc là phía ngoài trường học liên lạc từ xa với cô. Chú ý phải cẩn thận, đừng làm lộ ra bất kỳ chỗ khác lạ nào."
"À. . . Được thôi. . ."