“Mặt trời chiếu trên cao, hoa mỉm cười với tôi, chú chim chào buổi sớm, tại sao bạn lại đeo cặp?”
Sáng sớm, “Lý Ngang” mặc đồng phục trắng xanh đan xen, đeo cặp, chạy xe đạp, ngâm nga ca khúc thiếu nhi, đi qua con đường trong thành phố.
Hắn đeo hai tai nghe bluetooth, tay phải nắm chặt tay lái xe đạp, tay trái cầm cơm nắm chà bông rong biển ăn được một nửa, đạp được một đoạn lại cắn một miếng.
A, tự do, free.
“Lý Ngang”, hoặc có thể nói là cô Sài mặc áo con rối, chạy trên đường rợp bóng cây, hít sâu không khí tươi mát mang theo mùi hương cỏ cây, gương mặt hiện ra vẻ thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên, cô dùng hình thức tồn tại của thực thể, tự do tự tại đi lại ở thế giới hiện thực, không cần nghĩ đến chiến đấu, không cần cân nhắc đến tình huống dị thường.
Dòng sông nhấp nhô phản chiếu ánh sáng mặt trời, cảnh tượng thành phố náo nhiệt phồn hoa, mỗi hoa mỗi cành, mỗi cây mỗi cỏ, đều khiến cô có cảm giác sống lại lần nữa, thế giới nhận biết và tiếp xúc thông qua mạng, hoàn toàn khác biệt.
Xe đạp chuyển hướng êm ái, rẽ vào góc cua, chạy được một đoạn.
Xuyên qua một vòng cây nhãn cao lớn dọc theo con đường, mơ hồ có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trong khu trường học cách đó không xa, nghe thấy những tiếng đọc bài diễn cảm truyền đến từ trường học.
Còn...mười phút nữa.
Sài Sài nhìn đồng hồ trên tay trái của Lý Ngang, hơi tăng nhanh động tác đạp xe.
Có nhiều chiếc xe hơi của phụ huynh đưa con mình đi học đậu trước cổng trường, trong đó có không ít siêu xe, sau hàng rào điện ở cổng trường, tám học sinh trực tuần xếp thành hai hàng, phụ trách chào hỏi giáo viên.
Sài Sài nhìn khung cảnh trong trường học, khóe mắt liếc nhìn camera giám sát bên cạnh hàng rào điện, cẩn thận che giấu vẻ tò mò và cảnh giác dưới đáy mắt.
“Thánh nữ đại nhân, xung quanh không có tầm mắt nhìn trộm cô, tất cả bình thường.”
Giọng nói cực kỳ yếu ớt thâm trầm của não trùng kia trực tiếp vang lên trong lồng ngực, bị làn da, cơ thịt, lớp màng của con rối cản trở, không truyền ra được thế giới bên ngoài, chỉ có cô Sài đây mới nghe thấy.
Không có ai nhìn trộm sao...
Sài Sài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đạp xe vào cổng hàng rào.
Cô vừa muốn giống như những học sinh khác, khi vào trường học, bước xuống xe đạp, đẩy xe đạp đến chỗ đậu xe, nhưng khoảnh khắc khi bóp thắng, cô đột nhiên nhớ lại lúc này mình là Lý Ngang, không thể làm ra hành động bình thường như vậy được.
Cho nên...
Ánh mắt Sài Sài run lên, khi chạy qua cửa hàng rào, cơ thể hơi ngửa ra sau, trọng tâm dồn về phía sau, kéo đầu xe đạp nhếch về phía sau, bánh trước nhổng lên, chỉ dùng bánh sau tiếp xúc mặt đất.
Sau đó, cô đột ngột xoay tay lái, hai tay buông ra, nuốt miếng cơm nắm cuối cùng, rồi vo bao ni lông đựng cơm nắm lại thành một nhúm, hệt như vận động viên bóng rổ, ngửa ra sau ném túi rác, chuẩn xác lọt vào khe hẹp của thùng rác cách đó mấy mét.
Cuối cùng lại nghiêng người về trước, để bánh trước “xoạt” một tiếng chạm xuống đất, ổn định nhanh chóng xoay tay lái.
Động tác cực ngầu như vận động viên xiếc này, không hề gây nên sóng gió quá lớn.
Ông cụ bảo vệ gác cổng chẳng lấy làm lạ, đáy mắt các đàn em lớp mười phụ trách trực tuần hiện lên vẻ cảm khái “trăm nghe không bằng một thấy”, chỉ có những phụ huynh đến đưa con đi học, mới vang lên tiếng kinh ngạc chưa trải sự đời.
Đây chính là việc thường ngày của Lý Ngang, một ngày tươi đẹp, bắt đầu từ lúc bước vào cổng trường.
Sài Sài bắt chước xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
Cô cất xe đạp vào chỗ đậu xe, lấy cặp, đi về phía tòa nhà dạy học mà Lý Ngang nói.
Xuyên qua con đường mòn rợp bóng râm, đi qua hồ nước cầu đá, Sài Sài nhẫn nhịn suy nghĩ muốn nhìn ngang nhìn dọc của mình, chậm rãi đi về trước.
-Lý Ngang.
Người đang đi tới là một thầy giáo cầm xấp tài liệu đột nhiên gọi tên của Lý Ngang, Sài Sài giật mình, ngẩng đầu nhìn qua.
Nhìn thấy thầy giáo kia đứng nguyên tại chỗ, cười nói:
-Chuẩn bị ôn tập thế nào rồi? Lần này mười tám trường sẽ thi cuối kỳ chung với nhau, em phải giúp trường chúng ta, khối chúng ta được vẻ vang đấy.
Người này là ai?
Sài Sài ngượng ngùng “a” một tiếng, vắt hết óc, nhớ lại danh sách công nhân viên chức đang giảng dạy tại trường trung học thực nghiệm.
-Đây là chủ nhiệm giáo vụ nghiêm khắc, thầy Lục hoàng tử lớp mười một.
Trong lồng ngực của con rối, vang lên giọng nói nhắc nhở yếu ớt của não trùng.
Để thuận lợi cho việc ẩn nấp, tối qua Lý Ngang đã cho não trùng và Sài Sài xem tài liệu trường học, não trùng đã nhìn qua sẽ không quên tất nhiên nhớ kỹ tất cả dặn dò của người cha hiền từ này.
Thầy Lục hoàng tử lớp mười một?
Đầu năm nay sao lại còn gọi mình là hoàng tử vậy?
Nhìn tướng mạo cũng chẳng đẹp trai mà?
Trong lòng Sài Sài xẹt qua chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đàng hoàng:
-Thầy Lục yên tâm, em nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng, anh dũng giành điểm cao...
Lời vừa nói ra, Sài Sài đã cảm thấy không ổn.
Nụ cười trên gương mặt thầy giáo kia cũng cứng ngắc.
Chuyện gì vậy?
Ông ta phát hiện sơ hở của mình rồi sao?!
Là làn da trên trán mình bị nứt ra sao??!
Trong lòng Sài Sài bỗng dưng hoảng hốt, lại nghe thấy giọng nói của não trùng truyền đến:
-Thánh nữ đại nhân, không phải là hoàng tử lớp mười một. Là lớp mười một, thầy Vương Tử Lục...”
Ơ chuyện này.
Sài Sài hít sâu một hơi, sau khi chần chừ ngắn ngủi, lập tức quyết định sửa chữa sơ hở nho nhỏ này, trong lòng thầm nói:
-Kế hoạch ngụy trang có lẽ sẽ thất bại.
-Tay phải tiến vào chế độ săn giết chiến đấu, khởi động ngắm tự động, chuẩn bị tiêm gây mê đặc biệt cho động vật có vú. Mục tiêu, Vương Tử Lục.
-Trùng lây nhiễm vào vị trí, nhô kim ký sinh thần kinh. Nhuyển trùng ngụy trang số 1, số 3, số 5 vào vị trí, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị thay thế người phát hiện tiết lộ thân phận.
-Giải trừ “phi yến”, “ám nha”, “liễu oanh”, “chim sẻ” bốn nhánh sinh vật ngụy trang của biên đội tuần tra trên không, tiến hành kiểm soát vùng trời của trường trung học thực nghiệm, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn trí mạng với tất cả mục tiêu có tính uy hiếp.