Một bóng người mặc váy trắng đứng sau bàn đá, đang ngắm nhìn cảnh núi non phía xa.
Trúc Học Dân bước lên bậc đá đi về phía đình ngắm cảnh, không dám nhìn thẳng vào bóng lưng mặc váy trắng, trong đầu do dự không biết nên nói thế nào.
Mối quan hệ giữa đối phương và đương thời Dị Học hội quá phức tạp. Anh nên gọi người này là sư tỷ? Hay nên gọi là sư tôn, sư tổ??
-Con rồng đó không có chuyện gì.
Người mặc váy trắng, hoặc là nói Tố Nghê Sanh, trả lời thắc mắc của Trúc Học Dân trước khi anh lên tiếng hỏi:
-Nó chỉ là đang cảnh giác.
-Cảnh giác cái gì?
Trúc Học Dân vô thức hỏi, lập tức phản ứng lại giọng điệu của chính mình, vội vàng bổ sung nói:
-Sư tổ.
Tố Nghê Sanh không quay đầu lại, thản nhiên nói:
-Có thứ, đang cố gắng chui qua vách tường.
-Vách tường?
Trúc Học Dân lại khó hiểu, nhưng ngay sau đó, bóng dáng Tố Nghê Sanh đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một cơn gió nhẹ, làm nhiễu loạn làn khói trắng bốc lên từ lư hương.
—— ——
Bên ngoài không gian cách Trái Đất 21 tỷ cây số, nơi không có bất kỳ người nào có thể đến được.
Một cánh cửa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đột nhiên xuất hiện giữa hư không.
Cánh cửa đáng ngờ này có chất liệu bằng gỗ, mặt ngoài màu hồng, tay nắm cửa làm bằng kim loại hình tròn, trông rất bình thường.
Tay nắm cửa từ từ chuyển động, nếu không phải đang ở trong môi trường chân không thì hẳn sẽ có âm thanh răng rắc vang lên rồi.
Cánh cửa được đẩy ra từ bên trong.
Một bộ đồ vũ trụ tròn vo cao hơn một mét bước ra từ cửa – phía sau cánh cửa cũng sáng rực ánh sao, nhưng từ góc độ phân bố của chúng thì chắc chắn không thuộc về miền sao của Hệ Mặt Trời.
Bên trong mặt nạ của bộ đồ vũ trụ lóe lên ánh sáng, cũng nhờ ánh sáng đó mà có thể nhìn thấy một sinh vật hình chim cánh cụt ở bên trong. Nó lông màu xanh trên lưng, lông trắng trên ngực, mỏ dài và hẹp, ở cổ còn thắt một chiếc cà vạt caro trắng đỏ.
-. . .
Chim cánh cụt lơ lửng trong không trung, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình giữa hư không rộng lớn.
Một tàu thăm dò không gian có khối lượng 815 kg, được sản xuất vào những năm 1970, sử dụng máy phát nhiệt điện đồng vị.
Voyager 1.
Tàu thăm dò này đã từng nhìn thấy cực quang trên sao Mộc ở mặt khuất, từng quay chụp ảnh màu về sao Thổ, từng ở khoảng cách 6 tỷ km tính từ Trái Đất, quay đầu lại chụp một tấm ảnh có tất cả các hành tinh khác nhau trong Hệ Mặt Trời – Trái Đất, vẫn luôn được nhân loại ban tặng nhiều ý nghĩa thiêng liêng khác nhau, từng sinh ra nền văn minh chói lọi, gạnh chịu vô số sinh mệnh, dưới ánh sáng bao phủ của biển sao, lại chỉ là một chấm nhỏ màu xanh lam nhạt.
Hệ thống Plasma của Voyager 1 đã ngừng hoạt động cách đây 13 năm và thí nghiệm thiên văn vô tuyến hành tinh cũng đã dừng cách đây 12 năm. Ổ băng dữ liệu, con quay hồi chuyển và các dụng cụ khoa học khác nhau của nó vì thiếu nhiên liệu nên đã ngừng hoạt động từ lâu.
Nếu như không có ngoài ý muốn, sau năm năm nó sẽ lâm vào ngủ say không thể nghịch chuyển bởi vì không có nguồn điện cung ứng cho bất kỳ dụng cụ nào, từ đó vĩnh viễn mất liên lạc với loài người.
Giống như một cái chai thủy tinh trôi dạt, nó cô độc đi về phía sâu thẳm của vũ trụ, cho đến khi nó được "người" tiếp theo nhặt.
Chú chim cánh cụt tên là Achilles lặng yên lơ lửng giữa hư không, lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi có hình thù kỳ lạ.
Tính toán của nó quả không sai.
Cánh cửa này xuất hiện phía trước quỹ đạo của Voyager 1.
Các con số trên chiếc đồng hồ bỏ túi nhảy loạn xạ, thể hiện rõ khoảng cách thời gian thực giữa hai bên.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, con tàu thăm dò từng mang theo hy vọng và hoài bão của nhân loại vẫn tiếp tục tiến đến, ngày càng phóng to.
Cuối cùng, cách cửa 50 mét, nhanh chóng lướt qua.
Không người nào để ý đến xung quanh chiếc đồng hồ bỏ túi tràn ngập một luồng điện năng khổng lồ lại ôn hòa.
Ngay khi Voyager 1 xẹt ngang qua, dòng điện chạy vào con tàu thăm dò thiên văn cổ lão đang ngủ say này.
Thiết bị một lần nữa được kích hoạt trở lại, dữ liệu bắt đầu được truyền qua, tất cả thông tin nhân tạo của Voyager 1 phản chiếu rõ ràng trên mặt nạ của bộ đồ phi hành gia của Achilles.
Trong đó bao gồm đĩa nhạc bằng đồng mạ vàng ghi lại 55 lời chào bằng các ngôn ngữ khác nhau của nhân loại, và nhiều loại âm nhạc khác nhau.
-Đây là món quà từ một thế giới nhỏ xa xôi. Nó ghi lại tiếng nói của chúng ta, khoa học của chúng ta, hình ảnh của chúng ta, âm nhạc của chúng ta, suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Chúng ta đang cố gắng vượt qua thời đại của chúng ta, tiến vào thời đại của các bạn…
Achilles thành thạo dùng tiếng Anh thì thầm những lời chào từ bản ghi âm.
Trong đáy mắt đen láy của nó thoáng hiện lên một tia thương cảm khó nhận ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ màu hồng, khi mở ra lần nữa thì bầu trời sao phía bên kia đã thay đổi, tựa như cánh cửa này có thể tự do qua lại giữa các tinh vực, đi bất bất kỳ nơi nào đều được vậy.
Achilles xuyên qua, khép lại cánh cửa lớn.
—— ——
Mặt trăng, Tĩnh Hải, Cung điện Mây.
Đầu Thận Long được hình thành từ mây yên lặng ngắm nhìn hư không sâu xa.
Hạn Bạt ngồi xếp bằng phía trên đầu rồng tựa hồ cảm nhận được điều gì, từ tốn nói:
-Nó đã đến.
Cái đầu Thận Long nghe vậy, chậm rãi rơi xuống, mang theo Hạn Bạt hạ xuống dưới tầng mây, rồi nhanh chóng lao xuống đến gần sát bề mặt Tĩnh Hải.
Nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một cánh cửa màu hồng, đứng lặng lẽ trên đất trăng.
Achilles đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn đầu rồng to lớn đang sà xuống, trên mặt không hề có chút hoảng sợ.
Ầm!
Cự Long được ngưng thực từ mây mù đáp xuống, mặt đất rung động nứt ra các khe nhỏ.
Đầu rồng hơi buông xuống, Hạn Bạt thuận lớp vảy trượt xuống đất, mặt không thay đổi nhìn về phía con chim cánh cụt mặc đồ phi hành gia.
Các cơ ở mép mỏ chim Achilles hơi động, kéo thành một nụ cười mỉm, mang theo bộ đồ phi hành tròn vo thực hiện động tác cúi chào hơi xốc nỗi:
-Chào ngài, người mạnh nhất trong hệ Tinh Bích. Tôi từ Hư Hải, vì hòa bình mà đến đây.
-…
Hạn Bạt hai tay ôm trước ngực, đánh giá Achilles trên dưới một lúc sau, thản nhiên nói:
-Ta không phải là người mạnh nhất gì cả, cậu tìm lộn người.
-Khi những kẻ vĩ đại đã chết hoặc vẫn còn ngủ say chưa kịp thức tỉnh thì ngài, chính là người mạnh nhất.