Dáng người bà lão thấp bé, lưng gù, áo quần mộc mạc, tóc bạc phơ, bước chân chậm chạp, bàn tay cứ nắm chắc chiếc túi căng phồng.
Bà lão đi qua góc đường, ngẩng đầu lên ung dung nhìn tên con phố, Trình Vũ trong lòng mừng như điên tiếp đón, không ngừng hỏi han, đồng thời đưa tay về phía chiếc túi.
Đáng tiếc lão phụ nhân ôm chặt chiếc túi vào trong ngực, cụp mắt, không ngừng gọi tên của cháu trai.
Trình Vũ sợ trên đường nhiều người phức tạp, vội vàng dìu bà lão đi vào sâu trong con hẻm, từ từ đi lên bậc thang xi măng nhấp nhô gồ ghề của khu chung cư cũ kỹ.
- Bà, để cháu giúp bà cầm đi.
Trình Vũ cầm lấy chiếc túi, lúc tiếp xúc, ngửi thấy cái mùi áo quần cũ xưa.
Cái mùi của người già.
- Không cần đâu.
Bà lão nghiêng người sang, che chở chiếc túi, đôi mắt lờ mờ cảnh giác.
- Bà à, cứ để cháu giúp bà cầm!
Bà lão đề giọng nói trong hành lang:
- Không cần, bà muốn tìm cháu trai của bà!
Giọng nói của bà vang dội như trong điện thoại, Trình Vũ sợ các hộ gia đình lầu trên nghe thấy, lập tức không nói thêm gì nữa, nghĩ là sau khi bước vào phòng trọ rồi tính sau.
Hắn không nói lời nào, bà lão vừa chậm chạp bước lên lầu, vừa nói dông nói dài:
- Cháu trai của bà, cháu trai của bà, bà nội đến đón con đây, bà nội đến đón con đây…
- Xời.
Trình Vũ ê cả răng, chê bà đi lên quá chậm, sau khi nhìn quanh, nhẹ giọng nói:
- Bà này, nếu không để tôi cõng bà, như vậy mới có thể nhanh chóng đến nơi.
- …Được.
Bà lão xoay người lại, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười, từ từ gật đầu.
Trình Vũ xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống, hai tay ngược về phía sau:
- Bà lên đây đi.
- Ừm.
Lúc Trình Vũ không nhìn thấy phía sau, bà lão ngửa cổ, miệng há ra thật rộng, mở to đến cực đại, cực lớn, dưới ánh đèn lu mờ chiếu sáng dãy hành lang, giống như một cái động bị xé rách.
Trình Văn ngồi ở trên ghế tại phòng trọ, hai chân giẫm xuống sàn nhà, đế giày rung chuyển cuốn lớp bụi trên mặt đất lên.
Khói thuốc lá màu cam là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng, Trình Văn nôn nóng bất an, thi thoảng thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
-Tại sao vẫn chưa tới.
Trình Văn tự lẩm bẩm một mình, thò tay xuống dưới ghế, rút cây gậy bóng chày bằng thép ra, đi tới cửa để xem Trình Vũ đến đâu rồi.
Còn chưa đợi hắn tới cửa, tiếng gõ cửa cạch, cạch, cạch đã vang lên.
Đến rồi!
Trong lòng Trình Văn vui mừng khôn xiết, cúi người xuống, đưa mắt nhìn vào cái lỗ trên cửa, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Trong gương cửa, không nhìn thấy gì ngoại trừ một tia màu đỏ lóe lên.
?
Trình Văn chớp mắt, sau đó nghiêng người nhìn lại vào cái lỗ, nhưng vẫn chỉ có một mảng màu đỏ.
Có phải ngoài cửa dán tờ giấy phúc màu đỏ khi tết đến không?
Trình Văn không xác định rõ, do dự nhẹ giọng nói ra ngoài cửa:
-Trình Vũ, là em sao?
Không có phản hồi.
Trình Văn liếm đôi môi khô khốc, siết chặt cây gậy bóng chày bằng thép trong tay, vừa định mở cửa ra đã nghe thấy tiếng đế giày vải cọ vào nền bê tông bên ngoài cửa.
Soạt, soạt.
Bước chân đó cũng không nặng nề, nhưng cực kỳ chậm rãi, khiến cho người ta dễ dàng vẽ ra hình ảnh một bà lão lưng còng, đi lại tập tễnh, đi lại ngoài cửa với vẻ bồi hồi.
Trình Văn hơi cao giọng:
-Trình Vũ?
Không nhận được hồi âm, thay vào đó là giọng nói già nua ồn ào của bà lão vang lên ngoài cửa:
-Nhị Trụ, Nhị Trụ? Có phải cháu không?
-... Bà già đáng chết này.
Trình Văn thầm rủa trong lòng, lo lắng bà lão này quá ồn ào sẽ đánh thức những hộ khác trong tòa nhà, chỉ có thể để cây gậy bóng chày vào góc cửa, nơi không thấy ngoài cửa, đưa tay đẩy cửa chống trộm ra.
Cánh cửa mở ra, một bà lão tóc bạc phơ, khuôn mặt già nua, lưng còng đứng trên hành lang, trên tay nắm chặt một túi vải.
-Nhị trụ, Nhị Trụ đâu?
Trình Văn nhìn thấy cái túi căng phồng trong tay bà lão, con mắt sáng lên, vội vàng nói:
-Nhị Trụ đang ở bên trong, bà ơi mời bà vào trong.
-Ài, tốt.
Bà lão ung dung gật đầu rồi nhấc chân lên.
Lạch cạch.
Bên ngoài cửa chống trộm vang lên âm thanh vật nặng bị rơi xuống.
Ùng tục tục.
Một vật hình quả cầu bất thường rơi trên sàn bê tông của hành lang bên ngoài nhà Trình Văn, không ngừng lăn.
Nhờ ánh trăng, Trình Văn có thể nhìn rõ quả cầu đó là gì.
Đầu lâu.
Đầu lâu của Trình Vũ.
Khuôn mặt của người anh em song sinh này, Trình Văn cực kỳ quen thuộc.
Trình Vũ lúc này hai mắt mở ra cực hạn, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ sợ hãi vô biên, miệng há to, như muốn hét lên nhưng không thành tiếng.
Chỗ gãy ở cổ thỉnh thoảng có một hoặc hai tia máu phun ra từ huyết quản.
Lảm nhảm, lảm nhảm.
Trình Văn ngay lập tức hiểu được tia đỏ mà hắn nhìn thấy qua cái lỗ ban nãy là gì - đó là đôi mắt đỏ ngầu trên đầu Trình Vũ dán trên cửa chống trộm.
Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai cỗ run run, nhìn bà lão như cười mà không cười hét lớn lên, nhưng dây thanh âm lại bất động như băng chuyền bị gỉ sét.
Sự dũng cảm, tàn nhẫn, bắt nạt và ức hiếp kẻ yếu trong cuộc sống hàng ngày đã biến thành sự hèn nhát, sợ hãi sơ khai nhất vào lúc này.
Hắn vội đóng sập cửa chống trộm, ngón tay run run kéo khóa lại vô cùng mạnh.
Nhặt chiếc gậy bóng chày bằng thép đặt trong góc lên, Trình Văn lùi lại hai bước và hét lớn:
-Cứu mạng với! Cháy rồi! Cháy rồi!
Những lời kêu cứu vào lúc nửa đêm thường không nhận được sự giúp đỡ từ những người hàng xóm, mà những câu hô về cháy có thể thu hút tất cả những người ở gần đó.
Trình Văn nắm chăt gậy bóng chày cao giọng hô hào, nhưng không hề nghe thấy tiếng bước chân của những cư dân trên hành lang, cả tòa nhà dường như tuyệt đối tĩnh mịch, im lặng không một tiếng động.