Mặc áo gió, đội mũ, miệng ngậm điếu xì gà, trên ngực đeo vòng cổ hình cây thánh giá bằng bạc, quanh thắt lưng đeo súng lục.
Thỉnh thoảng lại trích dẫn kinh sách, kể một số ngụ ngôn bí ẩn và triết lý cuộc sống của người xưa, có thể là một mục sư.
Mà ở băng ghế sau của xe, có một con... cá hề.
Làn da màu cam, xung quanh cơ thể có vằn trắng, đứng thẳng hai chân giống như con người, nhìn qua có vẻ khá non nớt.
Từ phương thức đối thoại của hai bên, con cá hề có thể là con nuôi của vị mục sư da hồng nhạt (hoặc là con gái nuôi. Cá hề là loài lưỡng tính, khi còn bé chưa lộ ra điểm đặc biệt, giống đực có thể biến đổi thành giống cái, nhưng giống cái lại không thể biến thành giống đực. Theo như cảnh trong tranh, con cá hề này mi thanh mục tú (*), khó phân tính, trên manga cũng chưa nói rõ).
(*) Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo xinh xắn.
Hai "người" dường như trước đó đã trải qua chuyện gì, tâm tình có vẻ không tốt lắm.
Trong cuộc trò chuyện hơi lúng túng, xe chạy nhanh qua nơi hoang dã, cá hề rốt cuộc cũng cố gắng lấy hết dũng khí để nói với mục sư, không muốn đi xa thêm nữa, chắc là muốn bọn họ tìm một nơi, ví dụ như rừng hải quỳ, sống ở đó luôn.
Mục sư trầm mặc một lúc lâu, nói rằng đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, sẽ giúp cá hề thực hiện ước vọng này.
Sau một hồi lái xe, cuối cùng cũng đến trước một thành lũy kim loại cao lớn.
Cửa lớn của thành lũy đóng chặt, trên tường thành cao đến hơn mười mét đều là súng máy bệ pháo, ngoài cửa lớn còn bố trí dây thép gai và chiến hò, không biết đang phòng bị cái gì.
Cá hề có chút sợ hãi, hỏi đây có phải nơi ở của bạn vị mục sư không.
Mục sư gật đầu, tắt xe đi, giơ hai tay đi đến trước thành lũy kim loại, nói lớn rằng bản thân đến vì tình hữu nghị.
Trong thành lũy lại dâng lên một tòa cơ pháo, phía trên cơ pháo trang bị một màn hình tinh thể lỏng rất lớn.
Cơ pháo lên đạn, trên màn hình tinh thể lỏng hiện ra ảnh chân dung của một người phụ nữ, mặt lạnh lùng nói với vị mục sư, bạn của hắn đã chết, hiện tại thành lũy này do cô ta kiểm soát.
Manga đột ngột kết thúc ở đây.
-Nói tóm lại, phong cách manga tả thực và tinh tế, màu sắc được sử dụng khéo léo, có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật.
Nina tổng kết lại:
-Này có thể là tác phẩm văn học theo kiểu phim đường dài, nhân vật chính lấy một đoạn đường đi làm bối cảnh, trải qua nhiều sự kiện khác nhau, hoàn thành kinh nghiệm sống, phát sinh chuyển biến tư tưởng, đạt được mục tiêu cuộc sống và giá trị bản thân.
-Giống như [Tây du], [The Last Of Us 1], [Câu chuyện về Thelma và Louise], [Những vị thần nước Mỹ] vân vân.
-Nhưng bởi vì nội dung kịch bản từ đầu đến cuối bị thiếu mất, không biết tên nhân vật, không biết tình hình cụ thể và chi tiết của câu chuyện.
-Người chơi mà chúng ta đánh bại lúc trước, là bị tập kích trong quá trình thay thế bột phấn. Cũng lấy được quyển manga này từ trong người của một bảo vệ an ninh đã tấn công hắn.
-Nếu tìm được nhiều bộ manga khác, nói không chừng có thể bổ sung đầy đủ toàn bộ nội dung kịch bản, từ đó suy luận ra bối cảnh ngày xưa của thế giới thất lạc, nhờ đó mà dễ sinh tồn hơn.
-Đúng vậy.
Eva ở một bên gật đầu nói:
-Cá nhân tôi cho rằng, có lẽ bộ manga này có ý nghĩa vô cùng đặc biết với bảo vệ an ninh, đến nỗi chúng phải mang những bộ manga mới toanh giấu trong người.
-Đợi đến khi nhân số của chúng ta nhiều một chút, tích góp ngày càng nhiều sức mạnh, chúng ta sẽ chủ động tháo đai lưng ra, dụ bảo vệ an ninh đến tấn công, lấy được nhiều manga hơn.
-Thậm chí đi theo bảo vệ an ninh đến sào huyệt của chúng, tìm kiếm...
Đang nói, bỗng máy thám thính trên bầu trời đột nhiên biến mất.
Tốc độ nói của Eva cũng chậm lại khi cần, chậm rãi nói bổ sung nửa câu sau:
-...sự tồn tại thiết bị in ấn, bản manga này thật sự rất mới.
-Không thấy máy thám thính.
Bùi Ấu Chân nhíu mày, thở dài:
-Đoán là thời gian quan sát đánh giá đã đến, hoặc là bùng nổ đấu tranh ở khu vực khác.
-Nhưng mà chúng ta đã nắm được tin tức, về phần phân tích thế giới bên ngoài như thế nào, là chuyện của bọn họ.
Piano tùy tiện giơ chân lên, kê lên ghế dài đối diện với cái giỏ tre, uể oải nói:
-Đúng rồi, Eva, cô bật hệ thống thông gió của [Dao Duệ Lộ Doanh Trúc Khuông] mạnh hơn một chút đi, sắp đến giờ ăn tối rồi.
-Trong trang bị lưu trữ của tôi có bánh mì kẹp thịt, pizza, cola đá và nhiều món ăn khác từ các quốc gia khác nhau, mọi người muốn ăn cái gì?
-Rốt cuộc là cô đến chiến đấu hay là đến cắm trại dã ngoại vậy?
Khóe mắt Eva giật một cái, trách mắng;
-[Dao Duệ Lộ Doanh Trúc Khuông] tuy là có thể ngăn mùi, nhưng hệ thống thông gió mở càng lớn, tiêu hao trị số linh lực của tôi càng nhiều.
-Ăn một chút đồ uống thực vật có năng lượng cao, có thể nhẫn nhịn được.
-Đừng mà!
Piano kêu thảm thiết:
-Đồ uống thực vật này quá khó ăn rồi, giống như sản phẩm lai tạo giữa chất nhờn, nhớt và sên vậy, bên trong có những khối năng lượng cứng như hạt lạc, mỗi lần ăn tôi lại cảm thấy tuổi thọ của mình bị giảm đi mười năm.
-Cô hy vọng tôi chết sớm, sau đó trở thành thủ lĩnh, chiếm đoạt thiên phú sao?
-Ha!