Bởi vì như thế, thân phận của Huyễn Nguyệt vô cùng nhạy cảm, đám người Đinh Chân Tự cũng không dám mắng cô ngay trước màn ảnh trực tiếp - Huyễn Nguyệt là người siêu phàm nhất trong khu vực, lại có thân phận chính phủ hiển hách từ nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm trong tay quyền lực, trở thành người đứng đầu của khu vực lân cận.
Hơn nữa, tổ tiên của Huyễn Nguyệt còn có huyết thống Quảng Đông, miễn cưỡng xem như là có quan hệ họ hàng.
̀m ầm!
Tiếng vang nặng nề truyền đến từ phía tầng trên, bảy người đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vòm trời đang không ngừng rung chấn trút xuống bụi bặm.
Một lát sau, tiếng vang ngừng lại, Đinh Chân Tự cúi đầu nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của màn hình khoang điều khiển, trầm giọng nói:
-Mười hai giờ, 2.783 giây.
Hiện tại đã qua mười hai giờ kể từ khi người chơi truyền tống vào thế giới thất lạc, đây là lần thứ tư toàn bộ các tầng lầu đều chấn động.
-Khoảng cách chấn động, ngắn hơn so với lần trước.
Xích Tiêu nhíu mày, lẩm bẩm:
-Không biết tình hình trên tầng ra sao... Thừa Ảnh, Ngư Tràng với hội trưởng thế nào rồi...
Đánh ghét, hiệu quả hấp thu năng lực của vật liệu kiến trúc này đúng là thái quá rồi.
Thiết bị liên lạc mua ở chỗ Kình Ca với giá gần bốn nghìn G-coin có cự ly liên lạc ba cây số khi không gặp bất cứ trở ngại nào.
Trên đường cứ khi bị vách tường cản trở là cự ly liên lạc sẽ sụt giảm, dù có lớn tiếng gọi cũng không có gì khác biệt.
Kình Ca sẽ không bán cho chúng ta sản phẩm giả kém chất lượng chứ?
-Hắn sẽ không đâu.
[Tri Mệnh] tóc húi cua, đeo mắt kính, ăn mặc như một kỹ sư bình thường quay đầu lại và giải thích:
-Thiết bị liên lạc do Kình Ca sản xuất quả thực có chất lượng xuất sắc, Cơ Xảo chúng tôi cũng nhập khẩu vài cái, không có vấn đề gì cả.
-Hoàn toàn là do kim loại ở nơi này quá đặc biệt - Cái này, tôi đã thu gom được một lượng lớn hàng mẫu, sau khi mang được ra bên ngoài, chắc chắn sẽ thúc đẩy sự phát triển của vật liệu học ở thế giới thực.
-Nói không chừng còn có thể giải quyết vấn đề sức công phá của người siêu phàm với các vật liệu xây dựng thông thường...
-Xuỵt!
Đinh Chân Tự dường như nghe được cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nâng cánh tay cơ giáp Quỳ Ngưu lên.
Những người khác ngưng nói chuyện trong nháy mắt, theo Quỳ Ngưu cơ giáp tắt hết đèn đi, khiến khu vực này lại chìm trong bóng tối.
Một lát sau, tiếng nói của Đinh Chân Tự vang lên:
-Không có gì.
Quỳ Ngưu cơ giáp lại một lần nữa mở đèn, Đinh Chân Tự có vẻ xin lỗi gật đầu với những người khác:
-Thật ngại quá, có thể vừa nãy tôi nghe nhầm.
-Có muốn nghỉ ngơi chút không?
Cự Khuyết nhíu mày nói:
-Anh lái chiếc cơ giáp này, có ổn không?
Với tầm hiểu biết của Cự Khuyết, đương nhiên có thể nhìn ra được cường độ sức mạnh của cơ thể Đinh Chân Tự.
Hắn biết hầu hết bản lĩnh của người phía sau, tất cả đều tập trung trên cái Quỳ Ngưu cơ giáp này.
Hai người lái khá của Cục Đặc Sự sẽ thay phiên nhau lái cơ giáp.
Mỗi khi cách một khoảng thời gian cơ thể rời khỏi khoang thuyền, cơ giáp sẽ tự động bảo trì trạng thái đi, treo mình ở bên ngoài khoang thuyền.
Có thể thấy được, quá trình lái cơ giáp của mọi người tuyệt đối không hề thoải mái, rất có thể tiêu hao khá nhiều trị số lý trí, trị số linh lực và trị số thể năng, nhưng lại là tiêu hao bị động.
-Không nghiêm trọng.
Đinh Chân Tự cười khổ một tiếng, không giải thích với Cự Khuyết về sự khác nhau giữa mình với người lái thông thường, cao giọng nói:
-Mọi người còn sức không?
-Trước tiên chúng ta tu chỉnh một chút ở chỗ nham thạch tối phía trước kia, sau đó theo hướng này đi về phía bên rìa thế giới thất lạc.
Tầng hai mươi của thế giới thất lạc, có vách đen cao và dốc với hai bên tường vô cùng nhẵn nhụi, ở giữa chỉ có một cái thang treo là có thể đi qua.
-Được.
Những người khác hưởng ứng một tiếng, đi lên bệ thang treo.
Người lái cơ giáp [Sơn Hải Cù Như] trẻ tuổi đặt một quả cầu cao su nhỏ ở bậc thang, quả cầu mau chóng bành trướng, rất nhanh đã mở rộng thành một quả bóng Hamster khổng lồ bán trong suốt, ngăn cách không khí và dò xét các phương tiện.
Mọi người bước vào trong bóng Hamster, Tri Mệnh ngồi trên nền lều vải, lấy ra đồ ăn liền từ trong không gian trang bị, đun nóng một chút, tự mình ăn luôn - thật ra cũng không phải là ăn một mình, mà do người chơi thường sẽ tự mang theo đồ ăn.
Chỉ có những người rất quen thuộc, rất tín nhiệm mới có thể cùng trao đổi thực phẩm và dược phẩm với nhau.
Xích Tiêu và Cự Khuyết ăn thực phẩm năng lượng của mình, Huyễn Nguyệt lại không lấy đồ ăn ra, chỉ ngồi ở một góc sáng sủa, vẻ mặt điềm tĩnh mài vũ khí kim loại hình bánh xe - Nguyệt Nha.
-Chân Tự.
Người lái [Sơn Hải Cù Như] lớn tuổi hơn chút nhường cho người đang lái vào lều nghỉ ngơi, đồng thời đứng bên ngoài lều với cơ giáp, hắn nói với Đinh Chân Tự trên kênh liên lạc của cơ giáp Sơn Hải:
-Độ dung linh của cậu với Quỳ Ngưu là cao nhất, trị số lý trí cũng tiêu hao nhiều nhất.
-Cậu cũng nghỉ ngơi chút đi, vào trong túi ngủ chợp mắt một lúc.
-Chỗ này để tôi.
-Không cần đâu chú.
Đinh Chân Tự lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Trạng thái hiện tại của tôi, muốn ngủ cũng không ngủ được. Cơ trí của Quỳ Ngưu cơ giáp, cứ một mực rít gào trong đầu.
-Rít gào?
Người điều khiển được gọi là lão Hà cau mày:
-Khát máu?
-Không...
Đinh Chân Tự chậm rãi nói:
-Trong âm thanh này, tràn ngập sự phẫn nộ... và sợ hãi.
-Nó như thể bị nhìn chằm chằm bởi một con thú dữ khác, phát ra một tiếng gầm đầy đe dọa.
-Có một thứ gì đó ẩn nấp trong không gian này, khiến cơ trí của Quỳ Ngưu bị vây trong cảm giác bất an suốt một thời gian dài.
-Càng đi về phía trước, cảm giác bất an lại càng lớn.
-...Cậu chắc chắn chứ?
Lão Hà hít một hơi thật sâu, cơ trí của cơ giáp Sơn Hải, thuộc về mảnh linh hồn chứa trong xác chết của dị thú trong hang động của tù nhân.
Vị cách sống vượt xa con người.
Thứ có thể làm cho cơ trí của Quỳ Ngưu phải sợ hãi...
-Chắc chắn.
Đinh Chân Tự nặng nề gật đầu:
-Bên rìa thế giới thất lạc chắc chắn có ẩn giấu một thứ gì đó, liên quan đến bối cảnh đặt ra.
-...