Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1266 - Chương 1268 - Đoản Diện (3)

Chương 1268 - Đoản Diện (3)
Chương 1268 - Đoản Diện (3)

Đoản Diện (3)

Thanh Hành Đăng nghiêng người dựa vào tường đứng yên nâng cằm lên với các nàng, nhẹ giọng nói: “Các ngươi tên… Jean và Nina đúng không? Ta có xem chương trình của hai người trên ti vi. Hai người đeo hai đai lưng kiểu gì vậy?”

“Không liên quan tới ngươi.”

Jean lạnh lùng hừ, hai tay khoanh lại trước người, ngăn trở ánh mắt lục lọi của Thanh Hành Đăng.

“A.”

Thanh Hành Đăng lắc đầu, cười lạnh nói: “Ta đoán xem, có phải các ngươi cũng bị nhân viên bảo vệ tấn công, cho là trang bị hạt phát xạ xác minh thân phận của mình xảy ra vấn đề, bèn lại cột thêm một cái đai lưng là chiến lợi phẩm mình thu được từ người chơi khác, cảm thấy có thể tránh khỏi bị công kích. Kết quả, không có tác dụng.”

“Sao mà ngươi…”

Jean hơi biến sắc, thốt ra lời chất vấn, lời mới nói được nửa đã thấy không đúng, sắc mặt lại thay đổi, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ như thế?”

“Ha ha.”

Thanh Hành Đăng và đồng bạn nhìn thoáng qua nhau, đương nhiên là không có khả năng nói cho đối phương biết bên mình đã sớm thử qua, cho dù là đeo thêm mấy cái đai lưng hay là lấy ra bột phấn bên trong trang bị đai lưng, nắm trong tay, nên bị công kích thì vẫn sẽ bị công kích thôi.

Quy luật cầu sinh hệ thống cung cấp, đã bắt đầu mất đi tác dụng.

“Thực lực của các ngươi, hẳn là còn xa không tới top 50 đi.”

Thanh Hành Đăng lật tay lấy ra một cái tẩu thuốc bằng gỗ cổ hương cổ sắc, chế tạo tinh mỹ, đặt ở bên miệng rít một hơi, mỉm cười nói: “Có thể kiên trì lâu như vậy, ngược lại là có hơi nằm ngoài dự đoán của ta.”

Jean cười lạnh nói: “Không phải ngươi còn sống tốt sao?”

Thanh Hành Đăng không để ý đến địch ý trong giọng nói của đối phương, tự nhiên nói: “Có điều hầu hết thời gian, kiên trì là không có ý nghĩa. Sự dũng cảm chân chính không phải là can đảm xung phong khi đối mặt núi đao biển máu, mà là dưới sự cám dỗ quyền lợi trùng điệp, vẫn có thể làm ra quyết định từ bỏ đúng lúc. Nếu không có nhận thức tỉnh táo về bản thân, rất có thể sẽ chết ở chỗ này một cách không minh bạch đấy.”

“Ngươi đang khuyên bọn ta lúc này chủ động đầu hàng rời khỏi thi đấu, để đai lưng lại cho các ngươi à?”

Eva mặt không thay đổi mỉa mai: “Thuận tiện bán mấy thứ còn dư lại trong ô túi đồ như thuốc sinh mệnh, ma dược vân vân cho mấy người hết. Nếu không trả tiền nổi, còn có thể viết giấy nợ, để Cục điều tra sự vụ dị thường Nhật Đảo bên ngoài trả. Dù sao bọn ta cũng không thắng được.”

Bán ma dược tồn kho?

Vậy hay lắm, hậu cần của bọn ta sắp không đủ dùng rồi.

Nghe được lời nói của đối phương, Thanh Hành Đăng suýt chút nữa thì đồng ý theo bản năng, dừng một lát mới nhớ tới ý định ban đầu của mình.

Trong khói thuốc lượn lờ, nàng nhếch miệng lên, nhẹ giọng nói: “Ta không nói các ngươi, mà là đang nói người kia.”

“Ai?”

Jean dường như cảm giác được gì, theo bản năng hỏi: “Người này hả…”

Thanh Hành Đăng chậm rãi gõ tẩu thuốc lên tường một cái, làm rơi tàn thuốc, bày ra biểu cảm không quan trọng làm bộ làm tịch, tùy ý nói: “Ta có xem qua chương trình tọa đàm trên ti vi, người kia ngược lại cũng chỉ có quan hệ đồng nghiệp với các ngươi. Nếu chỉ là đồng nghiệp thôi, cho dù chết ở trong thế giới thất lạc, các ngươi cũng sẽ không quá thương tâm đâu.”

Eva chớp đôi mắt màu xanh dương nhạt, ở sâu trong đáy mắt dường như nổi lên ánh sáng lờ mờ màu đỏ tươi, giọng nói bình tĩnh đến hơi đáng sợ: “Ai.”

“Ta đã nhắc nhở đến mức này rồi, các ngươi còn không đoán được sao?”

Trong khói thuốc lượn lờ, khóe miệng của Thanh Hành Đăng vẽ lên một nụ cười ác liệt: “Đương nhiên là người tình nhỏ của các ngươi, đồng học Cư Thiên Phú rồi.”

Lời nói của Thanh Hành Đăng đúng là đã lấy được hiệu quả mà nàng mong muốn.

Sắc mặt của bốn thiếu nữ đột nhiên thay đổi, trên người không hẹn mà cùng tả ra một luồng sát ý.

Cảm giác run rẩy bị địch ý bao phủ cả người quen thuộc lại hiện lên, móng tay sắc bén của Thanh Hành Đăng đâm vào trong da thịt, xung quanh vết thương nổi lên một vòng da gà thật nhỏ.

“Ấy, đừng có hiểu lầm nhé.”

Trên mặt Thanh Hành Đăng lộ ra nụ cười sung sướng: “Ta cũng không nói là ta giết hắn. Dù sao trong thế giới thất lạc này, đai lưng không thể thu vào trong ô túi đồ được, mà trên người bọn ta lại không có đeo đai lưng khác.”

Jean đạp lên một bước, trong tay hiện lên một cái máy cưa điện, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì.”

“Ta chỉ nói là.”

Thanh Hành Đăng xòe lòng bàn tay ra, tùy ý nói:

“Ở trong thang máy nơi tầng 42 đi thông tầng 41, bọn ta từng gặp bạn trai nhỏ của các ngươi và đồng bạn của hắn. Thời gian ước chừng khoảng nửa tiếng trước. Có điều khi đó bọn ta đều bị làn sóng thú máy truy đuổi, với cả hai bên không đi cùng một thang máy, cho nên ta cũng không rõ hiện tại bọn họ tới đâu rồi nữa.”

“Cái gì?”

Đồng tử của Jean co rụt lại, vừa định chất vấn đã bị Eva cắt đứt: “Giữa tầng 42 và tầng 41 có thang máy?”

“Vẫn luôn có mà.”

Thanh Hành Đăng nhún vai nói: “Không phải các ngươi không biết đấy chứ, giữa các tầng của thế giới thất lạc tồn tại rất nhiều đường đi. Một số đường đi là do người kiến tạo xây ra. Một số hình thành nên do người kiến tạo phá hư mặt đất trong quá trình thi công, ví dụ như đường ống gãy, trần nhà vỡ tan ”.

Bình Luận (0)
Comment