Bắt tù binh (2)
Có đôi khi cũng sẽ phóng ra đạn pháo đặc thù có chứa khí thể mang tính ăn mòn.
Mấy trăm con cấp trọng trang đồng thời nổ súng, trong tiếng nổ vang dày đặc, mật đất giống như một mặt trống bị gõ dồn dập.
Chấn động, phập phồng, lay động.
Cát bụi bị sóng xung kích vung lên, đá vụn và mảnh vỡ kim loại rơi xuống như mưa, thú máy bị đạn pháo bắn trúng tan xương nát thịt, đồng loại xung quanh hố bom cũng bị chia năm xẻ bảy, bị bùn đất vùi lấp.
Số ít thú máy cũng đủ may mắn lại cứng cỏi, chúng nó đột phá tầng tầng phong tỏa của binh trùng cấp dã thú và cấp thị tòng, đồng thời không bị làn mưa đạn pháo dày đặc đánh trúng, gào thét (một số thú máy biết phát ra giọng nói kiểu ‘Hoan nghênh đi tới khu vực vườn hoa tầng 42 nơi ẩn núp’) nhào về phía đô thị sắt thép.
Đoàn đoàng đoàng đoàng!
Trên cao ốc cao tầng phía ngoài thành thị, vô số thân hình rơi xuống chi chít, binh trùng cấp vệ đội thể tích khổng lồ đứng phía trước cấp trọng trang, nổ súng với thú máy, nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch xung phong.
Trên cả vùng chiến trường, đơn vị tổ trùng cũng không phải không có thương vong, số lượng cấp dã thú và cấp thị tòng nhiều nhất, có lúc sẽ bị thú máy không sợ chết chen lấn tới, trực tiếp giết chết, nhưng thi thể của chúng rất nhanh sẽ được một số đơn vị tổ trùng đặc thù (công trùng và cấp đặc chủng) thu về, kéo vào đường hầm đen ngòm, biến mất.
Thay vào đó, là càng nhiều đơn vị binh trùng hơn.
Chỉ dựa vào thân thể để chiến đấu với thú máy chung quy vẫn có cực hạn, tổ trùng làm ra tiến hóa có chọn lọc, áp dụng chiến đấu có chọn lọc, nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động của chiến trường.
Dòng nước lũ thú máy ‘nhìn như vô cùng vô tận’, rất nhanh đã bị từng bước tách rời, ăn như tằm gần như không còn.
Cùng với một nhân viên bảo vệ nằm trên vách tường ở phía sau chiến trường kêu to một tiếng đầy bén nhọn, mấy nhân viên bảo vệ khác bắt đầu hành động, đáp xuống phía trước bầy thú máy, dùng lưỡi đao chém và xua đuổi thú máy, đình chỉ xung phong, quẹo vào đường ống nào đó ở hậu phương chiến trường, rút lui về sau nhường đường.
Trên chiến trường, chỉ còn đơn vị tổ trùng còn đang hoạt động.
Binh trùng cấp trọng trang và cấp vệ đội chậm rãi rút về phía sâu trong thành thị.
Cấp dã thú và cấp thị tòng ở cửa đường hầm phân tán ra, dùng súng và cốt đao sinh vật, bổ đao giết những thú máy còn chưa chết, mà số lượng lớn công trùng thì bò ra ngoài đường hầm, thu thập thi thể của đơn vị tổ trùng, đồng thời sử dụng răng nhọn móng sắc cắt tứ chi của thú máy, chở chúng về phía phế tích thành thị.
Phân đoạn quét dọn chiến trường, vắng vẻ, mà không tiếng động, im ắng làm cho Nina trước màn ảnh cảm thấy run rẩy từ tận sâu trong linh hồn.
“Trùng tộc? Thiên tai?”
Jean hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là cái thứ gì?”
“Vũ khí sinh vật.”
Mặt Eva không biểu cảm nói: “Giống như sinh vật phi hành chúng ta từng thấy lúc trước kia. Sống thuần túy vì chiến tranh, giết chóc và cắn nuốt. Chú ý nhìn những đơn vị Trùng tộc đã chết rồi đi, bên trong cơ thể chúng nó tất cả đều là cơ quan nội tạng, cơ bắp, xương cốt, không có những khí quan chiếm giữ dung lượng lớn ở trong thân thể sinh vật bình thường như hệ thống tiêu hóa, sinh sản. Có xác suất nhỏ là ta nhìn nhầm, xác suất lớn là những con trùng này bỏ qua công năng tiêu hóa và sinh sản, do các con côn trùng khác cung cấp chất dưỡng, trực tiếp bổ sung sinh vật chất và năng lượng, nếu sinh sản thì cũng giao cho các loài côn trùng khác phụ trách.”
“So với con kiến còn con kiến hơn…”
Bùi Ấu Chân lẩm bẩm, đáy mắt lóe lên một tia tinh quang: “Có phải là vị Kiến Vương kia không? Ta nghe nói hắn nuôi dưỡng một chi quân đội vũ khí sinh vật.”
“Không, không thể nào là hắn được.”
Thanh Hành Đăng ở bên cạnh mặt trầm như nước, thấp giọng nói: “Ta đã từng giao thủ với Kiến Vương rồi, thực lực của bản thân hắn chỉ có thể coi là bình thường. Về phần quân đội vũ khí sinh vật? Chèn ép một quân đội hiện đại không có vũ khí hạng nặng thì còn được, chứ cơ bản là không ở cùng một vị diện với loại đại quân Trùng tộc mười vạn, trăm vạn này đâu. Chênh lệch kiểu một trên trời, một dưới đất.”
Nếu như là bình thường, Thanh Hành Đăng nhất định sẽ dùng giọng điệu hài hước, châm chọc khiêu khích Kiến Vương - một trong Thất Vũ Hải hai câu, nhưng bây giờ nàng đã triệt để mất đi hứng thú, ngược lại bị sự chấn động và sợ hãi bao phủ tâm hồn.
Giả thiết mình rơi vào giữa trung tâm chiến trường tổ trùng, đối mặt với công kích lửa đạn che trời lấp đất, cùng với biển vũ khí sinh vật vô cùng vô tận, nàng có thể chống đỡ được bao lâu?
Nửa giờ? Hay là mười lăm phút?
Sợ rằng chưa tới mười phút, nàng đã bị ép sử dụng tất cả trang bị đặc hiệu, tiêu hao hết số lượng lớn ma dược trên người, tất cả mỗi hạng kỹ năng đều phải tiến vào thời gian cool down đi…
Thậm chí còn bết bát hơn.
Vì sống còn, sử dụng năng lực [Bàn Nhược hóa hình] quá độ, triệt để mất đi ý thức của bản thân, biến thành một con yêu ma không có tâm trí, chỉ còn bản năng giết chóc…
Không, bình tĩnh, bình tĩnh.