May mắn thay, hắn chỉ đùa chứ không ném bà ta xuống đất.
Lý Ngang đi chậm lại, cõng bà lão trên lưng, câu được câu không nói:
-Bà lão, bà họ gì?
Bà lão lo lắng nếu không trả lời rất có thể sẽ bị đối phương ném xuống đất, xoắn xuýt một lát, nói:
-...Họ Hồ.
Lý Ngang gật đầu:
-Cháu không hỏi bà có phải hạnh phúc hay không, mà là muốn hỏi họ của bà là gì.
Trán bà lão nổi lên gân xanh:
-Ta họ Hồ!
Lý Ngang nhướng mày:
-Cháu biết bà đang hạnh phúc, cháu đang hỏi bà họ gì, hiểu không? Họ là chữ đầu tiên trong tên của một người
Bà lão cảm thấy huyết áp của mình bắt đầu tăng trở lại:
-Ta họ Hồ ... Cổ Nguyệt Hồ.
-Ồ, bà nói vậy cháu hiểu rồi.
Lý Ngang gật đầu:
-Bà Cổ Nguyệt Hồ, người yêu bà thì sao.
-Chết rồi.
Bà lão tức giận trả lời:
-Khi bắt cá ngã xuống nước chết đuối.
-A? Xin lỗi xin lỗi, chạm đến vết thương lòng của bà rồi.
Lý Ngang đồng cảm nói:
-Ồ, cháu trước đây khi còn ở quê cũng rất thích kích điện cá.
Sau này, khi lên thành phố, cháu đã suy nghĩ cả ngày làm sao để sống lại cảm giác chích điện cá. Đáng tiếc người quản lý bể bơi ở Trung tâm Hành chính đã không cho cháu mang chiếc máy đánh cá bằng điện trên lưng xuống nước.
-...
Bà lão chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, hận không thể hiện nguyên hình xé xác gã thanh niên cực kỳ khó chịu này ra thành bọt thịt.
Nhưng bất cứ khi nào bà ta muốn ra tay, Lý Ngang sẽ cố ý hoặc vô thức di chuyển các bước chân để đặt mình dưới camera giám sát, không cho bà ta có cơ hội để ra tay.
Được rồi, tạm thời cứ chịu đựng một lúc, khi bước vào điểm mù của máy giám sát, bà ta sẽ không phải nghe thấy những âm thanh ồn ào nữa.
Lý Ngang thản nhiên nói với bà lão:
-Bà Cổ Nguyệt Hồ, làn da của bà rất đẹp, hay bà tự tát vào mặt mình để cháu xem độ đàn hồi của da bà đi.
-Bà Cổ Nguyệt Hồ, những đốm đồi mồi trên mặt bà thật là kỳ lạ, nếu bà không nói cháu còn tưởng đó là mụn cóc đấy.
-Bà Cổ Nguyệt Hồ, bà có biết cái gì gọi là siêu sao quốc tế không?
-Bà Cổ Nguyệt Hồ...
Bà ta thề rằng chưa bao giờ gặp một tên đáng ghét như vậy trong đời.
Bà ta tin chắc rằng nếu việc giết người không phạm pháp, thì mười mấy năm trước tên thanh niên này đã bị đánh chết vì vạ miệng rồi.
Ma cũng không xấc láo như ngươi! Biết không.
Bà lão rũ mắt xuống, tự lừa dối mình có thể chịu đựng được những lời nói khó chịu của Lý Ngang, nhìn chằm chằm vào một con hẻm sâu hun hút không xa phía trước.
Có rất ít người đi qua con đường đó, còn là một điểm mù của máy giám sát. Chỉ cần vào đó... Là có thể có thêm bữa nữa rồi.
Bà lão tự mình âm thầm động viên, nhìn Lý Ngang vẫn tiếp tục đi về phía trước.
-Phía trước rẽ phải, đi bộ thêm một quãng nữa là đến.
Bà ta nhẹ nhàng ôn hòa nói:
-Cám ơn nhé cậu nhóc, rất ít người nói chuyện nhiều với bà lão ta như vậy.
-Ừm, nhân duyên của cháu khá là tốt, mọi người đều nói với cháu rằng: 'Biết nói chuyện thì nói nhiều hơn chút.’
Lý Ngang gật đầu, bước lên lối vào của con hẻm tối, và đột nhiên dừng lại.
-Chuyện gì vậy?
Bà lão vô cùng kinh ngạc, nghĩ rằng hắn sẽ không nhìn thấy gì.
-Ực ... Bà ở đây đợi một lát.
Lý Ngang ừng ực một tiếng trong cổ họng, hắn nuốt nước bọt, cúi người rồi đặt bà già xuống, để bà ta đứng dựa vào tường.
Trong ánh mắt khó hiểu của bà lão, Lý Ngang bước đi ven con phố và đến một phòng gội đầu thắp một ngọn đèn nhỏ màu hồng.
Một bóng dáng yêu kiều mê người, đứng dưới ánh đèn hồng, vươn thân hình uyển chuyển về phía Lý Ngang, trêu trọc hô lên:
-Tiểu mỹ nam, tới chơi đi
Lý Ngang cười tà mị nói:
-Con đĩ cợt nhả, xem lão tử lần này có kích điên ngươi không.
Nói xong, hắn bay lên, đánh rơi một đồng xu, ngồi lên xe lắc, một giọng hát quen thuộc vang lên,
-Bố của bố gọi là ông, mẹ của bố gọi là bà~~
Lý Ngang đang cưỡi trên chiếc xe lắc, một tay cầm vô lăng, tay kia giơ cao trên không trung, lắc lư tùy ý giống như đại cao bồi vùng Texas, vẻ mặt hung ác và kiêu ngạo.
Kết thúc bài hát, hắn ta thở hổn hển hai chân nhũn đi bước ra khỏi xe lắc, miệng vẫn lẩm bẩm những lời như “Kỳ phùng địch thủ, gặp được người tài rồi…”
Thần mẹ nó gì mà kỳ phùng địch thủ! ! Cũng chỉ là cưỡi một cái xe lắc thôi mà, sao phải giả vờ để tăng thêm ba tiếng đồng hồ! Hơn nữa tại sao nó to vậy rồi vẫn còn cưỡi xe lắc, nó là một đứa trẻ bốn tuổi chắc?
Khuôn mặt của bà lão nhăn lại, gần như muốn phá tan lớp ngụy trang.
Lý Ngang chậm rãi đi về phía bà ta, trên mặt nở nụ cười áy náy:
-Thực sự xin lỗi, vừa rồi cháu không nhịn được.
-Ha ha, ha ha.
Bà ta miễn cưỡng mỉm cười, mặc cho Lý Ngang cõng mình trên lưng, bước vào con hẻm nhỏ.
Mười mét, tám mét, sáu mét....
Bà lão trong lòng mặc niệm với khoảng cách điểm mù của máy giám sát, vô tình khóe miệng chậm rãi kéo sang hai bên kéo dài đến vành tai.
Bà ta im lặng mở miệng ra, ngửa hàm trên và nửa đầu ra sau, giống như một chiếc kìm hồ đào.
Toàn bộ miệng của bà ta đã mở rộng đến giới hạn, đủ để nhét cả một quả dưa hấu.
Còn răng của bà ta thì phân bố theo hình vòng, ba tầng trong ba tầng ngoài, từng chiếc sắc nhọn như dao răng cưa, các răng nanh đan xen vào nhau trông giống như một cái vòng tròn.
Bà lão từ từ vươn cổ ra, cái cổ vươn cao trên không trung, như con hươu cao cổ trên thảo nguyên châu Phi.
Bóng hai người đổ lên tường, kinh hoàng và khiếp sợ.
-Bà Cổ Nguyệt Hồ.
Lý Ngang đang đi trong ngõ mắt nhìn phía trước, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói:
-Nhà của bà ở đâu?
-Rẽ trái, ngay phía trước, nhanh, sắp đến rồi.
Cổ họng bà lão cựa quậy, bà nói mơ hồ, mắt đỏ hoe như máu.