Người nằm trong top mười là một khái niệm, mà từ mười một đến năm mươi lại là một khái niệm khác.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là thứ hạng quyết định tất cả.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa những người trong thê đội thứ nhất không quá lớn, hơn nữa hầu hết người chơi từ vị trí thứ mười một đến ba mươi đều che giấu thực lực chân chính… Ví dụ như Thái Hạo đứng ở vị trí thứ năm mươi và Tử Hồn Khúc đứng ở vị trí thứ hai mươi hai.
Nghĩ đến Liên minh Nhà khoa học Ác ma, Hoenheim quay đầu liếc mắt sang một bên, tuy nơi đó không có bất cứ thứ gì, thế nhưng dựa theo thỏa thuận giữa hắn và Chân Lý Chi Trắc, có lẽ đối phương cũng đã lẻn vào khu vực gần đó.
Để chuẩn bị thăm dò đám người dị vực kia một phen.
Bên trong bóng chuông đồng là một nhóm tu sĩ mặc trang phục cổ đại phương Đông…
Thậm chí dao động sức mạnh của bốn người trong số đó còn không thua kém gì Hoenheim.
“…”
Hoenheim chỉ đảo mắt nhìn lướt qua nơi đó, không hề nhìn chằm chằm vào một tu sĩ nào, bởi vì hắn sợ cái nhìn chăm chú của bản thân sẽ khiến đối phương cảm thấy có gì đó không đúng.
Bốn tu sĩ mạnh nhất kia như thể đang thảo luận gì đó với một nhóm người mặc áo choàng màu xám cúi người xuống.
Bọn họ lấy ra một chồng manga, đưa cho người gù lưng xuống kia.
Người sau duỗi tay ra, nhận lấy manga.
Bằng thị lực của mình, Hoenheim có thể nhìn thấy rõ phần mu bàn phủ đầy lớp vảy nhỏ màu xanh lam dính đầy chất nhầy trong suốt phía dưới ống tay áo choàng màu xám của người kia.
Mà những quyển manga kia có tên là “Khi Những Vì Sao Trở Về”, từ tập một đến tập mười hai.
“Ta mới nhận được tin tức Thái Hạo đang dẫn người tới đây, bây giờ đã đến tầng 15 rồi.”
Giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu khiến cái cổ của Hoenheim đột nhiên cứng đờ, nhưng sau đó cũng lập tức phản ứng lại, đây là giọng nói của Chân Lý Chi Trắc.
Hắn yên lặng lấy ra một viên thạch anh màu đỏ mà người phía sau đưa cho hắn, vân vê một hồi, trong đầu phát ra một tin tức, “Có những ai?”
Chân Lý Chi Trắc bình tĩnh nói: “Thái Hạo, Cuồng Nhiên Hỏa, Umberlee, Vương Hổ, Trạm Lư, Xích Tiêu, Đinh Chân Tự, Tri Mệnh.”
“Không đủ.”
Hoenheim nói, “Còn thiếu rất nhiều. Những người khác đâu?”
“Thuộc hạ của ta là Thiên Tinh Hạ Thổ và Thụy Ma đã nhận được tin tức, đang tìm kiếm người chơi vẫn còn hoạt động ở các tầng khác.”
Giọng nói của Chân Lý Chi Trắc bình tĩnh một cách lạ thường, “Thiên Tinh Hạ Thổ đã liên lạc được với đám người David và Abe, bọn họ đang trên đường tới đây. Đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ ẩn nấp gần các thông đạo từ tầng mười một đến tầng ba mươi, chờ tín hiệu của ta.”
“Được.”
Hoenheim gật đầu.
Lần này bọn họ bị tập kích đánh lén quá thảm, cho dù không tranh được phần thưởng của trận chiến đoạt cửa thì cũng phải nghĩ cách báo thù, huống chi thành viên của các công hội lớn vẫn đang bị giam giữ.
“Thất Khống xuất hiện rồi.”
Giọng nói của Chân Lý Chi Trắc một lần nữa vang lên, Hoenheim nhìn về phía trước, chỉ thấy đám người mặc áo bào màu xám kia đang niệm chú ngữ, khiến Thất Khống đang ở trong bóng chuông với trường lực trì trệ bay lên, đáp xuống bên cạnh mấy bóng chuông khác.
Sau đó, đám người mặc áo bào xám kia đến gần bốn tu dị vực, cầm lấy manga, tập hợp lại với nhau, dường như đang thảo luận về nội dung trong cuốn manga bằng thứ ngôn ngữ dị vực.
…
“…”
Đạo nhân của Ly Vi Sơn tên là Đan Thần Tử nhìn đám người mặc áo choàng xám đang thảo luận về bộ manga trước mặt, lắng nghe thứ ngôn ngữ hàm hồ, tối nghĩa và xấu xa của chúng, đồng thời cũng ngửi thấy mùi hôi thối tanh tưởi bốc ra từ cơ thể ẩm ướt và bẩn thỉu của chúng, sau đó thở hắt ra một hơi.
Hắn kiềm chế sự chán ghét trong lòng mình, quay người đi, quét mắt nhìn người chơi Trái Đất đầu óc không tỉnh táo đang ngồi trên mặt đất kia, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên chút vẻ thương hại…
Chút thương hại này phần ít là dành cho bản thân người chơi Trái Đất, còn phần nhiều là dành cho sợi dây thừng Phược Thiên thằng đang dùng để trói buộc kia.
Mỗi một sợi Phược Thiên thằng đều dùng gân cốt của mười đến hai mươi đứa trẻ phàm nhân có linh căn bẩm sinh.
Đan Thần Tử nhắm mắt lại, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong địa lao bí ẩn trong Giới Luật đường.
Rất nhiều năm trước, khi hắn còn được được gọi là Đan Thần đạo trưởng, huynh trưởng của hắn và hắn được “tiên trưởng” mang từ huyện thành về Ly Vi Sơn môn.
Bởi vì thiên phú tầm thường mà hắn bị ghi là đệ tử ngoại môn, trong khi đó huynh trưởng của hắn bởi vì linh căn kiệt xuất mà được trưởng lão trong sơn môn thu nhận làm đệ tử, tiến vào nội môn tu luyện.
Lúc đó hắn cực kỳ ngưỡng mộ huynh trưởng, lúc làm chân chạy vặt nhóm lửa tại Hỏa Đồng phòng, hắn thường xuyên tưởng tượng một ngày nào đó huynh trưởng thành tài quay về, dẫn hắn thoát khỏi biển khổ.