Uống rượu (2)
Cuồng Nhiên Hỏa vừa lải nhải vừa cất lọ ma dược đi. Dường như nàng cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Xích Tiêu, bèn cười hì hì nói: “Nhìn ta làm gì? Muốn uống thì tự mình mua đi.”
“Hừ.”
Xích Tiêu khinh thường hừ một tiếng, trong ánh mắt hiện rõ cảm xúc “ngươi cứ uống đến chết luôn đi”.
Bên trong cửa hàng trò chơi, những loại ma dược khác nhau được sản xuất và giao bán bởi các công hội, thật ra không thể uống linh tinh.
Mặc dù hệ thống không hề đưa ra chú thích chính xác, thế nhưng những loại ma dược khác nhau, đặc biệt là ma dược do người chơi tự chế, đều có thuộc tính ẩn.
Nếu như uống cùng lúc nhiều loại ma dược khác nhau thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học đặc biệt, tạo thành hiệu quả vô cùng kỳ quặc… trong hầu hết các trường hợp, hiệu quả này đều tiêu cực.
Ví dụ như hiệu quả của ma dược tự triệt tiêu lẫn nhau, tác dụng suy giảm.
Nghiêm trọng hơn là… mắt mọc ra khỏi lỗ mũi, hộp sọ đột nhiên mềm đi, trông hệt như một quả bóng bay chứa đầy nước chọc một cái là vỡ tung.
Ngay cả ma dược do hệ thống sản xuất cũng không thể tránh khỏi điều này… lấy ví dụ như thuốc sinh mệnh, nếu như liên tục uống nhiều lọ cũng một lúc, không chỉ làm giảm hiệu quả trị liệu, mà còn gây nên các “tác dụng phụ trị liệu” khác như móng tay dài ra, xương to hơn, giác mạc dày lên, cơ tim xơ cứng lại…
Càng uống nhiều trong một thời gian ngắn, tác dụng phụ mà ma dược mang lại càng rõ ràng.
Xích Tiêu không hề hay biết Cuồng Nhiên Hỏa có kỹ năng đặc biệt, đó là có thể tiêu hóa bất cứ vật chất đặc thù nào, không cần phải lo lắng về tác dụng phụ.
Thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới việc nàng tiếp tục dùng đôi mắt hận thù mong cho đối phương gặp xui xẻo để nhìn Cuồng Nhiên Hỏa…
Trước đó, Cuồng Nhiên Hỏa truy sát Xích Tiêu, Cự Khuyết, Đinh Chân Tự và những người khác.
Nàng ta dùng ngọn lửa quỷ dị thiêu đốt khiến làn da của Cự Khuyết lở loét, râu tóc biến mất, cho dù kịp thời từ bỏ thi đấu để bảo toàn tính mạng thì khả năng cao cũng để lại mối hiểm họa tiềm ẩn nghiêm trọng.
Mối thù này, sớm muộn gì cũng phải báo.
“Sau khi đi vòng qua con đường phía trước thì trước mặt chính là thông đạo.”
So với thuộc hạ của mình, thái độ của Trạm Lư bình tĩnh hơn nhiều. Lần này, số người tham gia thi đấu của Kiếm Vương Đình không nhiều, chỉ có bốn người là Trạm Lư, Xích Tiêu, Cự Khuyết và Thừa Ảnh.
Cự Khuyết chắc chắn phải bỏ thi đấu, còn Thừa Ảnh, căn cứ theo giấy sinh mệnh, tình hình trước mắt vẫn ổn, không cần phải quá lo lắng… Hiện tại tầng trên đang không ngừng sụp đổ, có lẽ không bao lâu nữa Thừa Ảnh sẽ xuất hiện gần Trạm Lư, đến lúc đó cả hai có thể thông qua máy truyền tin để phát hiện ra đối phương.
“Ừm,”
Thái Hạo gật đầu, nhìn qua trạng thái của mọi người.
Sau khi chấn chỉnh lại trong khoảng thời gian gấp rút này, mọi người đã bổ sung lại năng lượng tiêu hao, chữa trị vết thương, sức chiến đấu cũng quay về lúc ban đầu…
Vút…
Một âm thanh xé gió vang lên, Thái Hạo hơi thay đổi sắc mặt, hắn đột nhiên giơ tay lên, đẩy lòng bàn tay về phía trước.
Trong lòng bàn tay sinh ra một lốc xoáy cỡ nhỏ, hút chặt lấy một thanh đoản kiếm mảnh như một chiếc trâm cài tóc không biết bay từ đâu tới.
Có địch tập kích.
Không cần Thái Hạo nhắc nhở, tất cả mọi người ở đây đều đã chuẩn bị nghênh chiến ngay lập tức.
Vương Hổ biến thành hình thái Lôi Lang, lớp lông màu trắng phủ khắp cơ thể lóe lên tia chớp sáng chói lóa.
Cơ giáp ‘Sơn Hải Quỳ Ngưu’ do Đinh Chân Tự điều khiển gầm lên, tay phải cầm đao cắt cao tần ‘Trùng Minh’, tay trái cầm tấm khiên tròn ‘Sơn Hải Hổ Giao’ vừa được tháo xuống từ trên thân.
“Hướng mười hai giờ, trước mặt, hai km!”
Tri Mệnh – một thành viên của công hội ‘Cơ Xảo’ hét lớn, máy bay không người lái do hắn phái đi đang dần bị phá hủy với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, mất đi liên lạc.
Vút vút vút vút!
Âm thanh xé toạc không khí tiếp tục vang lên, bốn thanh phi kiếm với hình dạng khác nhau bay tới tập kích bằng tốc độ cao mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhanh tới mức ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh còn sót lại.
Bùm…
Cuồng Nhiên Hỏa ném ra hai quả cầu lửa, quả cầu lửa nhanh chóng giãn nở trong không trung, làm chệch hướng bay của hai thanh phi kiếm.
Umberlee cũng sử dụng thanh loan đao tên ‘Sứ Giả Thủy Triều’ để hất tung một cục đá vụn từ dưới đất lên, sau đó bổ đôi nó, lợi dụng hiệu quả công kích phạm vi của Sứ Giả Thủy Triều để tạo ra một khoảng cách, tác động lên hai thanh phi kiếm còn lại rồi đánh bay chúng.
Phập.
Âm thanh lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể vang lên.
Tri Mệnh ngơ ngác nhìn xuống lồng ngực của mình.
Hắn thấy lồng ngực của bản thân bị đâm xuyên qua bởi một thanh kiếm không chuôi, mờ và mảnh hệt như lưỡi dao được giấu kín… Thanh kiếm này ẩn mình dưới lớp vỏ bọc yểm trợ của những thanh phi kiếm khác, che đậy dấu vết, thậm chí còn đánh lừa cả sự cảnh giác của Thái Hạo.