Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1339 - Chương 1341 - Hao Binh Tổn Tướng

Chương 1341 - Hao binh tổn tướng
Chương 1341 - Hao binh tổn tướng

Hao binh tổn tướng

Thế Giới Thất Lạc vốn là một nơi sụp đổ từ trên xuống dưới, giờ đây còn xuất hiện một chiếc xúc tu khổng lồ không rõ từ đâu, hơn nữa còn rất có khả năng chính là thủ phạm của vụ sụp đổ này.

Chạy lên trên hay chạy sang bên cạnh đều vô dụng.

“Đi xuống dưới!”

Thái Hạo hét lên, bay vào khoang bụng của rồng khí, sau đó cưỡi rồng lao xuống phía dưới theo chân đám người Đan Thần Tử, những người khác thấy vậy cũng lập tức theo sau.

Ầm ầm!

Tiếng đất đá nứt vỡ chói tai vang lên không dứt, Lý Ngang sử dụng thần lực thăm dò, vung giáo trong môi trường tối tăm không chút ánh sáng, đánh bay những tảng đá vụn bắn tung tóe xung quanh người mình, đồng thời âm thầm tính toán thời gian và khoảng cách rơi xuống.

Tầng mười bốn.

Tầng mười ba.

Tầng mười hai…

‘Số lượng người chơi hiện tại đã đạt năm mươi, giai đoạn thi đấu thứ ba tự động kết thúc, trận chiến đoạt cửa sẽ chính thức bắt đầu’

‘Mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót trong Thế Giới Thất Lạc’

‘Hệ thống sẽ tiến hành phát phần thưởng sau khi trận chiến đoạt cửa kết thúc dựa trên thời gian rời khỏi trận đấu và biểu hiện trong toàn bộ giai đoạn thi đấu’

Thông báo của hệ thống đột ngột vang lên mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Người chơi đồng loạt biến sắc, hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe thấy thông tin này.

Bản thân Lý Ngang có khả năng chống lại sự ảnh hưởng tinh thần lực từ bên ngoài khi đội ‘mũ bảo vệ kháng rồng điên’ có thể khẳng định rằng, đây chính là nhắc nhở của hệ thống, chứ không phải là huyễn thuật của siêu phàm giả.

Hình như có vấn đề ở đâu đó.

Đám người Thái Hạo bị thương vong nặng nề chắc chắn không phải là giả, thế nhưng Lý Ngang, hay nói cách khác là tổ trùng trong tay hắn, vẫn còn giữ hơn chục “con tin” tới từ các thế lực khác nhau.

Hơn nữa, dựa theo tin tức lấy được từ chỗ của Thiên Tinh Họa Thổ, Chân Lý Chi Trắc và Hoenheim đã tận mắt nhìn thấy tu sĩ dị vực bắt giữ Michael, Thất Khống, Chung Ly Diệt Minh, Celsus… và gần năm mươi người chơi khác.

Sao giờ lại đột nhiên giảm xuống chỉ còn năm mươi người?

Chẳng lẽ người chơi dị vực đã xử lý bọn họ rồi? Hay là Chân Lý Tri Trắc đã nghĩ ra cách để bọn họ được thả ra…

Suy đoán trong đầu mọi người liên tục thay đổi.

Cùng lúc đó, vụ sụp đổ rốt cuộc cũng chịu dừng lại… mặt đất của tầng mười một bị tàn phá nặng nề, song tính ra nó vẫn gắng gượng chống đỡ được sự nghiền nát của những tảng đá rơi xuống từ phía trên.

Mà người hai phe cũng đáp thẳng xuống tầng thứ mười của Thế Giới Thất Lạc dọc theo khe nứt khổng lồ giữa tầng mười một.

“Nơi đây là…”

Lý Ngang sở hữu kỹ năng ‘Thang Mây Đứng’ là người đầu tiên tiếp đất một cách suôn sẻ.

Bên mắt phải của hắn đeo một chiếc ‘Kính Một Mắt của Thám Tử Lừng Danh’, nhìn môi trường u ám xung quanh xuyên qua lớp bụi mù dày đặc.

Không gian xung quanh cực kỳ rộng lớn, tổng thể có hình bầu dục, trông giống như một quả trứng gà, mái vòm cực kỳ dày ở bên trên chống đỡ những tảng đá từ trên cao rơi xuống.

Mà đống đá vụn được chất đống trong lỗ thủng ở phía trung tâm của không gian được một tấm chắn năng lượng màu vàng nhạt chống đỡ, không hề bị rơi xuống.

“Grào!”

Tiếng gầm phẫn nộ của dã thú vang lên ở phía trước.

Lý Ngang dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một con sư tử khổng lồ với chiếc bờm đỏ và bốn chân đeo vòng vàng đang ngửa mặt gầm lên trời.

Bộ lông khắp người nó không gió tự bay, yêu khí tản ra nồng đậm tới mức như thể sắp ngưng tụ thành thực chất.

Rầm…

Nền đất dưới chân nó sụp xuống, để lộ ra những vết nứt như mạng nhện.

Ngay cả bức tường của Thế Giới Thất Lạc phía xa cũng nứt toác dưới uy thế của tiếng gầm này.

Mạnh quá.

Lý Ngang chỉ cảm thấy trong lỗ tai đã được điều chỉnh đặc biệt của mình vang lên tiếng ong ong, xương cốt từ trên xuống dưới đều chấn động, ngay cả chiếc áo Thận Long Hồng Liệp trên người cũng như thể nhận phải một loại xung kích nào đó, đột nhiên phồng lên rồi sau đó nhanh chóng co lại để từ từ hấp thụ năng lượng trong tiếng gầm kia.

Biểu cảm của Thái Hạo vừa mới đáp xuống bên cạnh hắn cực kỳ nghiêm túc, còn khuôn mặt Trạm Lư thì trắng bệch, bàn tay cầm kiếm vô thức run lên, lưỡi kiếm cương khí tạo thành vết tích sâu hoắm trên mặt đất.

Con sư tử này, mạnh hơn Thanh Khâu, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều rất nhiều…

Cuồng Nhiên Hỏa giẫm lên ngọn lửa đáp xuống đất, Umberlee bên cạnh nàng đã lấy lại được chút tỉnh táo, nàng ta sững sờ chớp mắt, nhìn xung quanh, sau đó lẩm bẩm hỏi Cuồng Nhiên Hỏa: “Ấy? Đây là đâu? Những người khác đâu? Mọi người đi ăn đồ nướng hết rồi sao?”

“Nướng cái đầu ngươi á, tỉnh lại đi.”

Cuồng Nhiên Hỏa nghiến răng nghiến lợi gõ vào đầu Umberlee, tức đến mức không nói lên lời.

Nếu như không phải tình hình cấp bách, nàng thật sự muốn cưỡi lên vai Umberlee, dùng ngón tay ấn vào huyệt thái dương của nàng, lớn tiếng trách cứ: “Vì ngươi mà ta tổn thấy mấy đại tướng đó!”

Lý Ngang đưa mắt nhìn Umberlee cũng như đám người Đan Thần Tử vừa mới đáp xuống đất, sau đó lại nhìn về phía vị trí của con sư tử kia.

Bình Luận (0)
Comment