Kết thúc
Để kéo dài thời gian, Lý Ngang giữ nguyên tư thế đứng im lặng, đợi một lúc, sau đó mới búng ngón tay.
Tách tách tách tách…
Cánh cửa của bốn chiến cabin hình con thoi xếp hàng bên cạnh bể máu hổ phách lần lượt mở ra, đám người chơi bị bắt giữ cũng dần tỉnh lại sau khi được tiêm thuốc.
“Ư ư a a a a!”
Đám người chơi này ú ớ hét toáng lên, tác dụng của thuốc giãn cơ và thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bởi vậy bọn họ vẫn đang chìm trong bóng ma sợ hãi khi bị hàng chục nghìn tổ trùng bao vây, bắt giữ, giam cầm trong phòng biệt giam, bị lãnh chúa tổ trùng nghiên cứu và phân tích.
“Im lặng.”
Bàn tay trái của Lý Ngang âm thầm thu hồi tất cả đơn vị tổ trùng bên ngoài tổ trùng một cách nhanh chóng, phần miệng phức tạp trên gương mặt của bạo quân tổ trùng rung lên, phát ra giọng nói trầm thấp khản đặc, đầy tính đe dọa.
Đám người chơi đang hoang mang lập tức ngậm chặt miệng lại, đưa ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía bạo quân tổ trùng.
“Trở về và nói với nền văn minh của các ngươi, cuộc chiến lần này, mới chỉ là bắt đầu.”
Lý Ngang lạnh lùng nói: “Nhân loại sống trên một hòn đảo nhỏ mang cái tên vô tri giữa đại dương u ám. Đại dương này rộng lớn vô biên, ẩn chứa vô vàn bí ẩn, nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng.
Sao biển tàn nhẫn và đen tối, trước khi căng buồm ra khơi, tốt nhất nên tìm một đồng minh đáng tin cậy.”
“Ư a ư a…”
Tác dụng còn lại của thuốc mê khiến khóe miệng của đám người chơi chảy nước miếng, thế nhưng còn chưa kịp hỏi chuyện thì đã thấy bạo quân tổ trùng hùng mạnh và thần bí biến mất tại chỗ.
Một giây sau, một loại thuốc có hiệu quả mạnh hơn lập tức được tiêm vào sau gáy người chơi, loại bỏ hoàn toàn tác dụng của thuốc mê và thuốc giãn cơ, giúp bọn họ tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Mọi người đều nhìn thấy bức tường bên trong tổ trùng hình cầu bắt đầu tự động tan chảy, toàn bộ sàn nhà máu thịt dưới chân đều biến thành axit ăn mòn (quy trình tự hủy do Lý Ngang đặt ra).
Cùng lúc đó, vòi của sao biển biến dị cũng đã tới tầng này, khiến cho tầng lầu nhanh chóng sụp đổ.
Đám người chơi vừa mới tỉnh lại sau hôn mê hoàn toàn không biết rõ thời gian, hơn nữa còn vừa nhận được lời đe dọa với ý nghĩa không rõ từ bạo quân tổ trùng, nào còn dám ở lại nơi đây, ai nấy đều đồng loạt đầu hàng bỏ thi đấu, rời khỏi Thế Giới Thất Lạc.
Ầm ầm.
Lớp đá nứt ra, hoàn toàn chôn vùi tổ trùng hình cầu đã tự sụp đổ, tan rã và mất đi cấu trúc chống đỡ.
Máy quan sát hệ thống không bị ảnh hưởng bởi axit do tổ trùng tiết ra, cũng không bị đá vụn rơi trúng, mà tiếp tục bay lên trên.
Trên đường đi, số lượng mười chiếc máy quan sát hệ thống dần giảm xuống cho đến cái cuối cùng.
Máy quan sát đến tầng hai mươi ba đã sụp đổ một nửa, hướng ống kính về phía Michael đang vỗ hai chiếc cánh, bay lơ lửng giữa không trung.
Diễm kiếm trong tay Michael đã suy yếu đến mức có thể nhìn thấy phần thân kiếm bản thể của thanh kiếm hình chữ thập.
Ngay cả vầng hào quang trên đỉnh đầu nàng cũng trở nên u ám, xám xịt bám đầy bụi bặm.
“…”
Michael cúi đầu nhìn xuống, một lượng lớn xúc tu màu hồng lao khỏi lớp đất đá vụn, phần thân của bản thể sao biển biến dị hệt như một tòa kim tự tháp khổng lồ bay lên trên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tuy rằng con sao biển biến dị này vẫn chưa thức tỉnh ý chí cá nhân, cũng không có bất kỳ kỹ năng vận dụng sức mạnh siêu phàm hiệu quả cao hay hiệu quả thấp nào, thế nhưng nó vẫn là sinh vật mạnh nhất từng xuất hiện trong Trò Chơi Giết Chóc từ trước đến giờ (ngoại trừ Thận Long).
Một sinh vật siêu phàm có kích thước lớn như vậy có thể chống đỡ trọng lượng của bản thân bằng cách sử dụng thần lực, miễn là có đủ thời gian, nó thậm chí còn có thể thay đổi cấu trúc đất đá, tạo thành thảm họa địa chất theo ý muốn, gây ra sóng thần và thúc đẩy núi lửa phun trào…
“Phù…”
Michael bên dưới lớp mũ bảo vệ phát ra một tiếng thở dài, vầng hào quang trên đỉnh đầu nàng biến thành một màu đen kịt, thanh Diễm kiếm trong tay cũng lại một lần nữa bốc cháy hừng hực.
Hai cánh, biến thành sáu cánh.
Michael thay đổi dáng vẻ, sà xuống phía dưới.
Sao biển biến dị ở phía dưới dường như cảm nhận được điều gì đó, những chiếc vòi màu hồng ở chính giữa của nó đan lại với nhau tạo thành một chiếc lồng.
Michael vỗ cánh, linh hoạt tránh né tất cả các vòi, sau đó vung một nhát kiếm chém vào trung tâm phần thân của sao biển biến dị.
Bùng…
Ngọn lửa bốc lên trời, che khuất tầm nhìn của máy quan sát.
Khi một lần nữa mở mắt ra, vẫn là phòng khách quen thuộc.
Cốc cốc cốc cốc.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Sài Sài kích động nhảy cẫng lên rồi chạy ào tới, muốn ôm lấy Lý Ngang.
“Dừng dừng dừng.”
Lý Ngang vẫn đang duy trì vẻ ngoài là bạo quân tổ trùng, đứng giữa không trung bằng Thang Mây Đứng (bởi vì bộ giáp bạo quân tổ trùng quá nặng, giẫm lên nền đất sẽ làm hỏng sàn nhà).
Hắn đau đầu xua tay, “Ngươi vẫn còn mặc da của ta, trông kỳ lắm.”
“Ồ ồ.”