Bình thản
Về mặt lý thuyết, con đường thần linh nhân tạo mà bọn họ đã đi tương đối đáng tin cậy.
Khi trận chiến đoạt cửa sắp sửa kết thúc, Cư Thiên Phú đã dựa vào nguồn cung cấp thần lực lớn mạnh để ngăn cản xúc tu sao biển biến dị, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Chẳng qua không biết bây giờ Cư Thiên Phú thế nào rồi…
Thân thể tổ trùng tạm thời mà Lý Ngang cho hắn đã được thiết lập sẽ tự tiến hành giải thể sau khi nằm ngoài phạm vi điều khiển linh năng của tổ trùng, hoặc không nhận được sự điều khiển linh năng trong vòng ba giây.
Hay nói cách khác, nếu Cư Thiên Phú xuyên về thế giới hiện thực, khả năng cao là hắn chỉ còn lại cái đầu.
Bằng trình độ chữa trị của Cục Đặc Sự và hội Dị Học, hẳn là hắn vẫn có thể giữ được tính mạng… nhỉ.
Lý Ngang lắc đầu, ném bay những suy nghĩ phức tạp của mình đi.
Buổi học kết thúc rất nhanh, Lý Ngang trở về nhà, ngay khi vừa đẩy cửa ra, hắn đã nhìn thấy một vòng hoa lớn màu đen trắng được đặt ngay trên bức tường phía sau cánh cửa phòng ngủ khép hờ, còn Sài Sài lại nằm thẳng trên giường ngay trước vòng hoa, hai tay đặt lên bụng, nhắm mắt, hình như đang ngủ.
“Làm gì vậy? Đặt vòng hoa trong phòng ngủ.”
Lý Ngang đóng cửa lại, bước vào phòng ngủ, tiện tay đặt cặp sách lên bàn.
“Ta đang ngủ trưa.”
Sài Sài giữ nguyên tư thế nằm thẳng tắp, mở mắt ra rồi trịnh trọng nói: “Ta phát hiện ra, đặt vòng hoa ở đầu giường rồi tưởng tượng mình là một xác chết thì có thể giúp ta ngủ ngon giấc hơn.”
“Hay đấy, rất sáng tạo.”
Lý Ngang ngẫm nghĩ, khen Sài Sài một câu, với mạch suy nghĩ của bản thân thì hắn không thể nghĩ ra được ý tưởng này, nếu như lúc nghèo khó trước kia nghĩ ra được sớm hơn, vậy thì ngay cả mùa hè cũng chẳng cần bật điều hòa.
“Hì hì.”
Sài Sài được khen ngợi bật cười hì hì, nói với ra ngoài phòng ngủ: “Hỏa Kê, qua làm bài tập đi.”
Một con quái vật được tạo nên từ mấy cánh tay lập tức bước ra từ phòng tắm, trên người mặc tạp dề, tay cầm chổi, cây lau nhà và đồ hốt rác.
Nó chính là trùng não Song Đao Hỏa Kê.
Sau khi trận chiến đoạt cửa kết thúc, Lý Ngang quay trở về thế giới hiện thực, Song Đao Hỏa Kê không hề được sắp xếp quay trở về hộp nuôi hay trở về tổ trùng dưới rãnh biển Thái Bình Dương.
Thay vào đó, nó được giữ lại ở thế giới hiện thực, nhằm đề phòng cho việc Lý Ngang lại bị cuốn vào nhiệm vụ kịch bản hoặc nhiệm vụ thông thường, xuất hiện tình huống cần phải ngụy trang.
Với tư cách là Thánh nữ, Sài Sài dứt khoát đẩy hết việc trong nhà cho Song Đao Hỏa Kê với lý do “Thánh nữ và Từ phụ đã quyết định rằng ngươi sẽ góp một phần công lao vào sự nghiệp vĩ đại của chúa tể máu thịt và đầm lầy”.
Trước đây, Sài Sài thỉnh thoảng làm việc nhà, rửa bát, giặt quần áo, quét dọn gì gì đó.
Đôi khi nàng còn mặc tạp dề, nấu cơm, đợi sau khi Lý Ngang về sẽ hỏi hắn, “ngươi muốn ăn cơm trước, hay là tắm trước, hay là đi toilet trước?”
Kết quả là từ khi có sự xuất hiện của trùng não, Sài Sài không bao giờ làm việc nhà nữa, triệt để thoái hóa thành một con sâu gạo không tham gia lao động sản xuất.
‘Được góp một phần công lao vào sự nghiệp vĩ đại của tổ trùng chính là vinh hạnh của Song Đao Hỏa Kê.’
Đây chính là lời biện minh không biết xấu hổ của Sài Sài, nhưng dường như đó cũng là suy nghĩ thật sự của Song Đao Hỏa Kê và đám trùng não.
“Cẩn tuân theo ý chỉ của ngươi.”
Song Đao Hỏa Kê với tạo hình quái vật nhiều tay đặt chổi quét xuống, nó cung kính đưa hai tay lấy quyển vở bài tập trong cặp sách ra, hai con mắt ở cuối cánh tay sáng ngời ngời.
Nó nhìn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của tạo vật chủ trên quyển vở bài tập. kìm nén kích động trong lòng, cung kính bắt chước nét chữ của Lý Ngang, bắt đầu làm bài.
Cơ thể của Song Đao Hỏa Kê có thành phần cấu tạo tương tự với Lý Ngang trong trạng thái bình thường.
Nét chữ, vân tay cũng như da chết hay lông mao đều giống hệt như Lý Ngang, điều đó khiến nó trở thành một đôi bàn tay làm bài tập về nhà hoàn hảo/
“Làm xong bài tập về nhà thì đi nấu cơm đi, bốn món ăn một món canh, sau đó quét sạch bụi phía sau giá sách.”
Sài Sài nhìn Song Đao Hỏa Kê múa bút như bay, hài lòng gật đầu, vừa dặn dò, vừa nằm ườn trên giường, cầm máy tính bảng lên lướt Bilibili, dáng vẻ há miệng chờ sung, nhàn nhã hệt như một con sâu gạo.
Lý Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, “Lướt Bilibili ít thôi, đọc nhiều sách chẳng phải có ích hơn sao? Không phải là ngươi nói muốn đọc hết đống sách thần học, tâm lý học và xã hội học hay sao?”
“Ta đọc hết rồi, hôm nay còn luyện ‘Kế Đô Ám Si Cửu U Dẫn’ nữa, ngươi xem có vất vả hay không.”
Sài Sài bĩu môi, “Ta cũng đâu có muốn làm người mù chữ,