Huấn luyện
Ta muốn dùng ngòi bút để tóm tắt lại cuộc đời của bọn họ, viết ra vui buồn hợp tan của bọn họ.
Ta gọi đó là, khí chất nhà văn bẩm sinh.”
“Đây chính là lý do vì sao mà ngươi dùng các tác phẩm như ‘Người cha thị trưởng của ta’, ‘Người cậu chủ tịch hội đồng quản trị thành phố của ta’, “Người dì chủ tòa soạn của ta’ để lừa tiền phí sáng tác vốn là của đám học sinh tiểu học và trung học trong thành phố khi còn nhỏ đúng không?”
Vương Tùng San hừ một tiếng, không tiếc vạch trần Lý Ngang.
Đây chính là nhược điểm của thanh mai trúc mã, quá quen thuộc – thực ra thì Lý Ngang cũng không muốn làm như vậy, chẳng qua phí sáng tác cho tòa soạn của học sinh tiểu học và trung học tại thành phố Ân tương đối nhiều, nếu như bản thân hắn không kiếm tiền mua chút gì ăn, vậy thì làm sao có thể đảm bảo dinh dưỡng và rèn luyện sức khỏe đây.
“Làm sao một người có văn hóa lại có thể dùng từ ‘lừa gạt’ được.”
Lý Ngang bất đắc dĩ bĩu môi, “Ít nhất là tác phẩm mà ta viết ra câu văn trôi chảy, từ ngữ trau chuốt, bố cục chặt chẽ, lối hành văn lập ý đều là tốt nhất, hơn nữa gần như đều được lựa chọn làm bài văn đọc hiểu trong đề thi ngữ văn của trường trung học cơ sở thành phố Ân, được đăng lên báo cũng là lẽ đương nhiên.
Không được đăng lên báo mới là áo gấm đi đêm, chôn vùi nhân tài.
Ngoài ra, sao mà ta nhớ trước đây ngươi đã từng dùng tiền sáng tác bản thảo của ta để ăn mì cá dù vàng, sủi cảo thịt cua và bánh áp chảo vui vẻ lắm nhỉ?”
“Ta chỉ ăn có một lần thôi được chưa, hơn nữa tiền trà sữa và tiền taxi đi dạo phố cũng là ta trả, vậy là sòng phẳng, ok?”
Vương Tùng San trợn trắng mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy bài thi mở trên bàn của Lý Ngang, khóe mắt giật giật.
Mới nãy, kết quả kỳ thi thử cuối cùng của nhiều trường trước kỳ thi cuối kỳ chính thức đã được công bố.
Điểm số của cái tên Lý Ngang này gần như max, cao hơn một điểm so với thiên tài ở một trường trung học khác, đứng đầu thành phố, giúp giáo viên chủ nhiệm lớp và giáo viên chủ nhiệm khối được một phen nở mày nở mặt.
Khi bảng danh sách học sinh xuất sắc cuối cấp được hoàn thành thì cũng là lúc mọi người có thể nhìn thấy ảnh thẻ của hắn được treo lên tấm bảng đen ở cổng trường (nhân tiện nhắc luôn, châm ngôn cá nhân về học sinh xuất sắc của Lý Ngang chính là “chỉ cần chúng ta không dừng bước, con đường phía trước sẽ còn tiếp tục”)
Ừm… theo sự hiểu biết của Vương Tùng San về Lý Ngang, chắc chắn là gần đây hắn đi học thì ngủ gật, đi muộn, về sớm quá nhiều lần nên lương tâm cắn rứt, bởi vậy lần này thi tốt một chút để đổi lấy một số “đặc quyền”.
“Ngươi nói phải, thì tức là phải, không tranh cãi.”
Lý Ngang giơ hai tay lên đầu hàng, sau đó đột nhiên tập kích, cầm lấy bài kiểm tra trên bàn của Vương Tùng San, dùng một tay chặn hai tay muốn giật lại đồ của Vương Tùng San đang tức giận.
Sau khi nhìn lướt qua điểm từng môn trên bài kiểm tra, hắn lắc đầu thở dài: “Chỉ có thế này? Bà cô ơi, điểm số của ngươi thế này không ổn đâu. Sắp cuối cấp rồi, đại hội vận động đếm ngược 365 ngày nữa đang vẫy gọi ngươi, ngươi có cần xem xét tới việc mời ta làm gia sư không?”
“Cút đi, không mời nổi.”
Vương Tùng San giật lấy bài thi, tỏ vẻ tức giận, “Phiền phức muốn chết.”
Nàng nhét bài thi vào trong ngăn kéo, khoanh tay trước ngực, lẩm bẩm: “Thi thử… thi thử có tính điểm sao? Cmn, nếu như không phải gần đây thiếu ngủ…”
Lý Ngang nhe răng cười.
Lý do mà Vương Tùng San nói không mời nổi chính là vì tiền công dạy gia sư của hắn trong thời gian gần đây lại tăng lên – bởi vì cải cách chương trình giảng dạy, hiện tại học sinh tiểu học và trung học ở thành phố Ân cũng phải thực hiện giáo dục thích ứng toàn diện.
Nói một cách đơn giản, bây giờ học sinh tiểu học và trung học cũng cần phải học những kiến thức cơ bản về phòng ngừa và giảm thiểu thiên tai, hiểu được cách sơ cứu, tự cứu cũng như biết được phải làm gì khi xảy ra thảm họa.
Ngoài ra, trường học còn khuyến khích học sinh học tập các kỹ năng như lập trình, phát minh, chế tạo cơ khí, thậm chí là cả cưỡi ngựa, trải nghiệm lái xe…
Những khóa học này đều nằm trong phạm vi của đề thi, điểm số được tính toán nghiêm túc.
Thật ra từ góc độ của phụ huynh, kiểu giáo dục tố chất này chắc chắn đã tạo thêm gánh nặng cho bọn họ, vô hình chung nới rộng khoảng cách giai cấp (những gia đình bình thường làm sao có đủ sức lực và tài chính để đăng ký cho con em mình các lớp cưỡi ngựa).
Tuy nhiên, lần cải cách giáo dục này mang tính chính thức và nghiêm túc, khoản tiền trợ cấp cũng cực kỳ lớn.
Trường học nằm dưới sự giám sát và chỉ huy của Cục Đặc Sự hoàn toàn có thể cung cấp một môi trường giáo dục chất lượng tốt mà các bậc phụ huynh không cần phải lo lắng quá nhiều.
Chỉ có một số rất ít phụ huynh có đủ tiềm lực tài chính sẽ cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu, bởi vậy mới trả một khoản tiền lương cao hơn cho Lý Ngang để hắn dạy kèm cho con mình về lập trình…