Đắm chìm (2)
Nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, trừ khi cần thiết, không xuất đầu lộ diện.
“Hầy mệt quá đi mệt quá đi.”
Sau khi bắn trúng bia ngắm, Vương Tùng San tháo bao cánh tay xuống, nhe răng trợn mắt lắc cánh tay phải tê rần của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Ngang, uống nước tăng lực.
“Uống từng ngụm nhỏ thôi, thứ này có lượng đường rất cao, không thua kém gì trà sữa đâu.”
Lý Ngang lắc chai nước rỗng trong tay, thuận miệng nói.
Vương Tùng San liếc xéo hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía màn hình LCD treo trên tường của sân huấn luyện, “Thành tích bắn bia của ngươi chỉ có 85 điểm thôi á? Không thể nào có chuyện ngươi như vậy được. Có phải là ngươi sợ phiền phức, cố ý diễn không?”
“Nói linh tinh.”
Lý Ngang nghiêm mặt, “Ta thật sự không thể hiểu nổi tại sao có người ngày ngày tỏ vẻ hoài nghi rằng ta có đang diễn hay không, thích xem thì xem không xem thì dẹp đi!
Các ngươi có biết ta nỗ lực biết bao không hả? Bất chấp cơn sốt cao 80oC để tập luyện tại đây, dù ngón tay có trầy xước cũng quyết không đến phòng y tế.
Hơn nữa, cho dù là diễn thì cũng hơn các ngươi, cả ngày thấy các ngươi nghi ngờ này nọ, đúng thật là khiến ta tức đến mức nước mắt lưng tròng, tay bấu chặt góc áo, toàn thân run lên, các ngươi khiến ta quá thất vọng, phần nhiều hơn là chạnh lòng.
Ta nghĩ mình cần phải offline một thời gian để bình tĩnh lại.
Hy vọng mọi người ủng hộ.”
“Này, ngươi đang diễn.”
Vương Tùng San đã nhìn thấu kỹ năng diễn xuất của Lý Ngang, “Ta còn không hiểu ngươi à, nếu ngươi biểu hiện quá tốt thì sẽ được huấn luyện viên đăng ký huấn luyện thêm, hơn nữa còn phải nói chuyện với Cục Đặc Sự, trì hoãn công việc làm thêm kiếm tiền của ngươi đúng không?”
“No.”
Lý Ngang lắc lắc ngón tay, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười xấu xa, “Ngươi cho rằng ta làm gia sư, thật sự chỉ làm gia sư thôi sao?
Cả ngày ra vào khu chung cư cao cấp nhất thành phố Ân, diện mạo đẹp trai tuấn tú, khí chất nho nhã lạnh lùng, lời nói thanh tao khéo léo, sớm muộn gì cũng có phú bà đơn thân trắng trẻo xinh đẹp, tài sản cả trăm triệu mê đắm ta, khóc lóc đòi ta tiêu tiền của nàng, giúp ta khỏi phải phấn đấu thêm hai mươi năm nữa…”
“Khỏi phải phấn đấu thêm hai mươi năm nữa có nghĩa là xuất hiện một phú bà tốt bụng thuê sát thủ xử lý ngươi càng sớm càng tốt đó hả?”
Vương Tùng San gật đầu, “Ta hiểu rồi, phải đăng bài quảng cáo mới được.”
“Ngươi như vậy là đang ghen tị với ta.”
Lý Ngang lắc đầu, tự nhủ: “Nếu như có thể thêm điều kiện lựa chọn phú bà, tốt nhất là chiều cao khoảng 160-165, cân nặng dưới 50, thị lực trên 4.9, thính giác tốt, không mù màu, trong gia đình không có ai có tiền sử bệnh thiếu máu hay bạch cầu, dung tích sống trên 3000, nhịp tim dưới 70/phút, huyết áp trung bình không vượt quá 18.411.7 kPa, tâm lý khỏe mạnh, sức khỏe tốt, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tám giờ rời giường, ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ cá nhân của ta là được, yêu cầu không cao.”
“Hả?”
Vương Tùng San nhướn mày, “Ngươi đang lựa chọn người thích hợp để tiêm huyết thanh siêu chiến binh đó hả? Ngươi có yêu cầu nào về lực tấn công và lực phòng thủ của phú bà không?”
“Điểm số công thủ tốt nhất là trên 3000 điểm, kỹ năng chém, liên kích và tốc độ đạt A, 30% phá giáp là được, điều kiện sức khỏe có thể nới lỏng.”
Lý Ngang nhàn nhã trò chuyện câu được câu không với Vương Tùng San, “Đúng rồi, kỳ nghỉ này ngươi có kế hoạch gì không?”
“Kỳ nghỉ?”
Vương Tùng San nghiêng đầu suy nghĩ, “Ta vẫn chưa nghĩ xong nữa. Bây giờ đâu đâu cũng là thông báo cảnh báo an toàn về các sự kiện bất thường, một số danh lam thắng cảnh đã đóng cửa, cũng không có địa điểm nào mà ta cực kỳ muốn đến để tham quan…”
Nàng dừng lại chốc lát, do dự nói: “Có khi ta sẽ tới trụ sở của Cục Đặc Sự để thực tập?”
“Hả?”
Lý Ngang nhướn mày, “Tại sao.”
“Thì rảnh đó.”
Vương Tùng San nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta không giống ngươi, có một công việc gia sư ổn định. Bây giờ cha mẹ dặn ta lúc rảnh rỗi cũng không được ra ngoài, nếu có thể ở nhà thì tốt nhất là ở nhà. Ta tới trụ sở Cục Đặc Sự thực tập, chị họ ở đó có thể chăm sóc ta, lúc cha mẹ không ở nhà cũng có thể yên tâm hơn chút. Hơn nữa, ta cũng sẽ nhận được tiền lương khi thực tập ở Cục Đặc Sự…”
Lý Ngang chép miệng, tiền lương của thực tập sinh ở Cục Đặc Sự, cho dù là ở thành phố Ân thì cũng được coi là một khoản hậu hĩnh.
Nếu như không phải đợt thực tập này chỉ giới hạn cho học sinh trung học, sinh viên đại học và cử nhân mới tốt nghiệp thì rất nhiều người sẽ động lòng, bởi vì dù gì căn cứ của Cục Đặc Sự cũng là một trong những nơi an toàn nhất – khi so sánh với những nơi khác.
“Ta thấy thế lực của Cục Đặc Sự càng ngày càng mở rộng rồi.”