Lâu đài cổ (2)
“Để đến được lâu dài, chúng ta phải đi qua một chiếc thang bay có nhiều đoạn vô hình, nhưng không thể bay, cũng không thể dịch chuyển, nếu bước sai thì sẽ bị những con quái vật dưới khe nứt tấn công.”
Lý Ngang đứng ở bìa rừng nhiệt đới, bình tĩnh nói: “Thang bay sẽ tự động kiểm tra dữ liệu được truyền lên trên nó, tất cả những vị khách tới thăm có hình thể cụ thể thì đều phải tự mình đi qua, cho dù ta có nuốt ngươi vào trong bụng, thang bay cũng sẽ móc ngươi ra, bắt ngươi tự đi.
Trừ khi ngươi có thể chắc chắn rằng bản thân có thể dựa vào bộ não để xử lý hàng trăm mệnh lệnh tiềm thức trong mỗi giây, né tránh cạm bẫy, biết được vị trí thang bay trong suốt tiếp theo và đi hết quãng đường, nếu không tốt hơn hết là ở đây và chờ ta đi ra.”
Dế mèn không trả lời ngay, cứ như mê man, có lẽ đang giao tiếp với cấp trên.
Sau hơn mười giây, nó gật đầu rồi mới nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Lý Ngang.
“Nhanh lên.”
Trong giọng nói của dế mèn ẩn chứa một chút lo lắng không dễ nhận ra. Lý Ngang gật đầu, bảo đối phương không được hành động bừa bãi làm kích hoạt bẫy, sau đó mới bước lên chiếc thang bay trong suốt.
Sau vài phút, Lý Ngang trông có vẻ vô cùng dễ dàng vượt qua được khe nứt. Hắn lau những giọt mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán, đẩy cánh cổng nặng nề của tòa lâu đài ra.
Nội thất bên trong đại sảnh của tòa lâu đài được bày biện trông rất khiêm tốn, nhưng lại vô cùng sang trọng.
Đèn chùm pha lê, sàn gỗ, lò sưởi đốt gỗ thơm, những bức tranh nổi tiếng treo trên tường, những tác phẩm điêu khắc và đồ sứ đặt trên kệ… đều không hề cũ kỹ như vẻ bề ngoài của chúng chút nào – tuy rằng nơi đây là thế giới dữ liệu, thế nhưng các phù thủy lại không hề bạc đãi bản thân mình chút nào.
Bên trong đại sảnh đã có sự xuất hiện của một vài thành viên.
Tượng thần đá trong hình dáng voi khoanh chân ngồi trên thảm len, quay mặt vào lò sưởi, nhắm mắt tập trung sưởi ấm;
Valkyrie mặc áo giáp, đội mũ lông vũ, ngồi trên ghế sofa ném phi tiêu vào tấm bia ngắm treo trên tường, bách phát bách trúng;
Merlin mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá cây, đội mũ đỉnh nhọn, đứng ở một góc nhỏ giọng nói chuyện với một người máy.
Khuôn mặt của người máy được lắp đặt một chiếc màn hình điện tử, bên trên màn hình là một gương mặt hoạt hình phong cách 8 bit.
Đây cũng là một phù thủy, tên là “Ohm”.
Phía sau hai người có một cái bàn, trên mặt bàn đặt một chiếc máy đánh chữ màu đen kiểu cũ.
Người Gửi Thư.
Đôi lông mày ẩn giấu dưới chiếc đầu rồng của Lý Ngang hơi nhướn lên, ánh mắt liếc qua nhanh chứ không dừng lại.
“Sammaster?”
Nicholas – tội phạm hàng đầu bị Cục thuế truy nã gắt gao, ăn mặc như một ông già Noel – lúc này đây đang đứng phía sau chiếc bàn, thấy Lý Ngang bước vào thì gọi biệt danh của Brown Murphy trong thế giới dữ liệu, “Sao ngươi lại thay đổi diện mạo rồi?”
“Thay đổi diện mạo, thay đổi tâm trạng.”
Lý Ngang thản nhiên trả lời bằng giọng điệu của Brown Murphy trong trí nhớ.
Căn cứ lâu đài của Hiệp hội Phù thủy Bờ biển có thể xác định được danh tính của vị khách tới thăm, đồng thời đeo các huy hiệu có hình dạng khác nhau lên ngực của các thành viên – việc này chủ yếu để ngăn chặn những trò đùa dai khiến người ta khó chịu, ví dụ như giả dạng thân phận của người khác, làm xấu mặt các thành viên.
Nicholas mặt mày hiền hậu nhìn vào đôi mắt cá chết trên chiếc mặt nạ đầu rồng kia một lúc, sau đó nói một câu hơi trái lương tâm: “Khá đẹp đó. Đúng rồi, mau qua xem kế hoạch Giáng Sinh của ta đi, có ý kiến gì không?”
Là một tên tội phạm truy nã nổi tiếng, hay nói đúng hơn là khét tiếng, Nicholas vẫn duy trì thói quen cướp của người giàu chia cho người nghèo vào mỗi dịp Giáng Sinh. Trên chiếc bàn trước mặt là hắn là một chiếc đồng hồ cát và một tấm bản đồ ba chiều của pháo đài thời trung cổ, giữa các tòa tháp bên trong pháo đài trên bản đồ xuất hiện những đường gân nhỏ hệt như mạch máu.
“Ngân hàng Thụy Sĩ?”
Lý Ngang nhận ra vị trí của bản đồ, mạch máu trên bản đồ hẳn là dòng tiền của ngân hàng.
“Không sai.”
Nicholas gật đầu, nói với giọng điệu khinh khỉnh: “Người bên ngoài gọi ngân hàng Thụy Sĩ là gì?
Cảng tránh gió, kho tiền an toàn nhất, túi tiền toàn thế giới?
Ha ha.”
Lý Ngang kinh ngạc nói: “Ngươi phá vỡ phòng ngự của ngân hàng Thụy Sĩ?”
“Một chút.”
Trên gương mặt của Nicholas nở một nụ cười ranh mãnh: “Năm ngoái bọn họ đã trùng tu lại toàn bộ pháo đài, thủ đoạn phòng ngự khá tốt, đâu đâu cũng có chương trình tự động hóa cảnh giác cao độ; bên ngoài có phù thủy do ngân hàng bồi dưỡng (tên thật đã được ngân hàng nắm giữ, làm việc tại một địa điểm cố định) đi tuần tra; bên trong có rất nhiều mật thám. Ta tốn rất nhiều công sức mới tìm ra cách…”
Hắn đưa tay búng nhẹ lên tấm bản đồ ba chiều của pháo đài, hàng trăm mạch máu mới lập tức vươn ra khỏi hệ thống mạch máu tượng trưng cho dòng tiền, đâm vào lòng đất, không biết dẫn đến đâu.